Rời khỏi phòng Tại Trung, Tuấn Tú liền đi đến chỗ Hữu Thiên.
.
Kể từ ngày hôm đó, cậu chưa từng đến thăm Hữu Thiên! Không phải Tuấn Tú tuyệt tình, không hề lo lắng, mà do cậu đã quá đau lòng cùng sợ hãi... Cảm xúc đó quá mức cường liệt, đến nỗi Tuấn Tú không dám bước chân khỏi phòng, không dám đi xem tình trạng của gã, thậm chí không dám nhớ đến...
.
Ngày hôm ấy, khi mũi kiếm trong tay đâm xuyên qua người Hữu Thiên, đối với Tuấn Tú mà nói, đó chẳng khác gì một cơn ác mộng vô cùng khủng khiếp không thể xua tan! Chỉ cần chớm nghĩ về nó, trái tim không còn nguyên vẹn càng thêm tan nát, nỗi đau đó quá lớn, và cậu chẳng thể làm gì khác là... tận lực trốn tránh!
...
.
Đi tới trước căn phòng Hữu Thiên dưỡng thương, Tuấn Tú không hề do dự, đẩy cửa đi vào. Hách Tại đang ở bên trong trông coi gã, nhìn thấy Tuấn Tú đột nhiên xuất hiện, không khỏi có chút kinh hãi, từ bên giường đứng lên.
,
"Hữu Thiên sao rồi?" – Tuấn Tú đi tới trước giường, nhàn nhạt lên tiếng.
.
Lúc này, Hách Tại mới lấy lại tinh thần, vội trả lời "Tạm thời cũng được coi là ổn định, nhưng mà tốc độ phục hồi của vết thương quá chậm! Để tình trạng này duy trì quá lâu cũng không phải biện pháo tốt, chỉ sợ đến lúc đó..." – Hách Tại nhìn thoáng qua Tuấn Tú, không nói thêm gì nữa.
.
Tuấn Tú nghe xong không nói gì, chỉ chậm rãi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ta-lam-the-than/2247046/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.