Hôm đó trời lại đổ mưa, mưa rơi rả rích từ sáng đến tối.
Rừng trúc ngoài cửa sổ chìm trong sương mù, có những giọt nước mưa trong suốt trượt theo lá trúc nhỏ xuống.Từ khi hồn đăng được thắp sáng, đã ba năm trôi qua.
Bị thần lực ảnh hưởng, trời mưa nhiều hơn khi trước rất nhiều.Mưa không lớn, chỉ là mưa dây mênh mang trải dài, làm búi tóc hơi ẩm ướt.Cửa sổ gỗ mở một cánh, bên dưới song cửa là một chiếc giường, Đàm Xuyên đang nằm trên đó, đắp trên người bốn cái chăn bông, vẫn cứ lạnh run người, khuôn mặt gầy guộc hốc hác, trên môi không còn một tia huyết sắc.Mi Sơn Quân ngồi cạnh cửa sổ, đặt ba ngón tay lên cổ tay gầy guộc của nàng, đầu mày cau chặt.“Lạnh lắm à? Thế thì đóng cửa lại.”Lần này bắt mạch xong, y cũng không nói gì đến chuyện chú văn của quốc sư, đứng dậy toan giúp nàng khép lại cánh cửa gỗ.“Đừng… Ta muốn nhìn bên ngoài.”Đàm Xuyên ho khan vài tiếng, một tia máu tươi theo khóe môi nàng chảy xuống.
Nàng hiện tại đã không còn đau đớn thống khổ như mấy năm đầu chú văn mới vừa phát tác, tựa hồ bây giờ ngay cả đau đớn cũng chẳng còn cảm nhận được, chỉ là cả người gầy rộc đi, như thể bất cứ khi nào cũng có thể tắt thở mà chết.Mi Sơn Quân trái lo phải nghĩ, thế nào cũng khó xử, vắt hết óc cũng không biết nên nói với nàng thế nào.
Ba năm qua y tìm đến khắp các nơi đất lành núi tiên của vùng Trung Nguyên, phàm là tiên nhân có chút giao tình đều tỉ mỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ta-mai-duoc-ben-nguoi/223848/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.