Tháng 3 năm 2008, Nhan Vũ tròn một tuổi.
Cả nhà đã chuẩn bị từ sớm, nhân dịp đầy năm tổ chức tiệc mời tất cả bạn bè thân thích xung quanh. Họ hàng bên nội phần lớn sống ở thị trấn, những người đến toàn là bạn bè, đồng nghiệp của chú thím. Gần như nửa sảnh tiệc được lấp đầy, cảnh tượng náo nhiệt như thể mời hết cả bạn bè đến.
Chú mặc bộ vest chỉnh tề, đứng ở cửa đón tiếp bà con thân hữu. Mọi người lâu ngày không gặp, không tránh khỏi những lời hỏi han:
– Ồ, đứa nhỏ lớn thế rồi sao!
– Dễ thương quá, mới một tuổi mà cao vậy rồi.
– Ông Nhan à, đứa nhỏ này như đúc từ khuôn của ông vậy, giống quá đi mất!
…
Nhan Vũ chỉ lặng lẽ đứng bên nghe người lớn bàn tán.
Lần đầu tiên bé thấy nhiều người lớn như vậy tụ họp, đôi mắt chớp chớp nhìn mọi người ra vào, chán rồi thì ngáp dài, ê a gọi chị.
– Chú ơi, cháu đưa Nhan Vũ vào trong trước. – Nhan Trăn đến chào rồi dắt tay Nhan Vũ đi vào trong ngồi.
– Đây là con trai anh chị cậu à?
– Ối chà, nuôi được lâu ghê!
– Lớn thế rồi, cực cho cháu quá.
– Cô bé cũng xinh đấy, tiếc là… không phải ruột thịt.
Chú thím vẫn giữ phép xã giao, tay bắt mặt mừng, nhưng ánh mắt đã bớt vui, lộ vẻ lo lắng nhìn Nhan Trăn.
Hiện tại Nhan Vũ đã biết gọi một vài từ đơn giản, như ba, mẹ, chị là hay gọi nhất. Biết đi nhưng chưa vững, cần Nhan Trăn luôn kè kè bên trông nom.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-theo-duoi-bach-nguyet-quang-toi-tro-thanh-anh-hau/2770589/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.