🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tháng 3 năm 2008, Nhan Vũ tròn một tuổi.
Cả nhà đã chuẩn bị từ sớm, nhân dịp đầy năm tổ chức tiệc mời tất cả bạn bè thân thích xung quanh. Họ hàng bên nội phần lớn sống ở thị trấn, những người đến toàn là bạn bè, đồng nghiệp của chú thím. Gần như nửa sảnh tiệc được lấp đầy, cảnh tượng náo nhiệt như thể mời hết cả bạn bè đến.

Chú mặc bộ vest chỉnh tề, đứng ở cửa đón tiếp bà con thân hữu. Mọi người lâu ngày không gặp, không tránh khỏi những lời hỏi han:
– Ồ, đứa nhỏ lớn thế rồi sao!
– Dễ thương quá, mới một tuổi mà cao vậy rồi.
– Ông Nhan à, đứa nhỏ này như đúc từ khuôn của ông vậy, giống quá đi mất!

Nhan Vũ chỉ lặng lẽ đứng bên nghe người lớn bàn tán.
Lần đầu tiên bé thấy nhiều người lớn như vậy tụ họp, đôi mắt chớp chớp nhìn mọi người ra vào, chán rồi thì ngáp dài, ê a gọi chị.

– Chú ơi, cháu đưa Nhan Vũ vào trong trước. – Nhan Trăn đến chào rồi dắt tay Nhan Vũ đi vào trong ngồi.
– Đây là con trai anh chị cậu à?
– Ối chà, nuôi được lâu ghê!
– Lớn thế rồi, cực cho cháu quá.
– Cô bé cũng xinh đấy, tiếc là… không phải ruột thịt.

Chú thím vẫn giữ phép xã giao, tay bắt mặt mừng, nhưng ánh mắt đã bớt vui, lộ vẻ lo lắng nhìn Nhan Trăn.

Hiện tại Nhan Vũ đã biết gọi một vài từ đơn giản, như ba, mẹ, chị là hay gọi nhất. Biết đi nhưng chưa vững, cần Nhan Trăn luôn kè kè bên trông nom.
Trẻ con hiếu động, dù đang ngồi cũng không yên, cười toe rồi núp sau lưng ghế chơi trốn tìm với chị.

– Không biết ra chào hỏi, đúng là vô lễ! – Dì nhỏ dìu hai ông bà già bước vào vừa nói móc.
Ông bà xoa tay dì, dì nhỏ lẩm bẩm vài câu rồi im lặng.

Người đến là ông bà ngoại của Nhan Trăn. Cô vội vàng đứng dậy chào, hai ông bà gật đầu, cười hiền hậu.
Không lâu sau, mọi người đã đông đủ, tất cả ngồi vào bàn dùng bữa.

Nhan Vũ ăn rất vất vả, luôn chọn tới chọn lui. Có Nhan Trăn bên cạnh, thím Viên Huệ cũng đỡ nhọc phần nào. Trẻ con ăn không nhiều, chẳng mấy chốc đã no, ú ớ đòi ra ngoài chơi. Thấy vậy, Viên Huệ vừa định đứng dậy thì Nhan Trăn đã bế bé ra khỏi ghế ăn.
– Còn bao nhiêu người cần tiếp đãi, để cháu đưa em ra ngoài. – Nói rồi bế Nhan Vũ rời đi. Nói đúng ra, là bị Nhan Vũ kéo đi.

Nhan Vũ đang trong độ tuổi thích chơi, kéo Nhan Trăn chạy lon ton về phía cầu thang.
Sở thích số một của bé là lên xuống cầu thang, hễ có tầng là không thể bỏ qua.
Thấy thang xoắn trong khách sạn, Nhan Vũ vui đến nheo cả mắt, buông tay chị chạy vèo về phía đó.

– Nhan Vũ, em chậm thôi. – Nhan Trăn gọi rồi vội nắm tay bé chạy theo.

Bậc thang chỉ cao nửa người, Nhan Vũ lên một bậc, Nhan Trăn lên theo, bé xuống, chị lại xuống. Có lúc bé buông tay, chị vẫn bắt lại rất nhanh. Bé cứ thích trốn thoát khỏi tay chị, còn chị thì cố nắm lấy thật nhanh. Hai người cứ thế kéo nhau trên cầu thang một hồi, vui vẻ không biết mệt.

Đang định xuống, một nhân viên phục vụ bưng khay đi đến:
– Xin tránh đường một chút.
Nhan Trăn định kéo bé tránh sang bên, nhưng Nhan Vũ nhân cơ hội vùng tay, cười khanh khách chạy về phía đối diện. Bé bước hụt, ngã nhào về phía bậc thang, miệng vẫn còn nụ cười chưa kịp thu lại.

– Nhan Vũ! – Nhan Trăn hốt hoảng, bước tới ôm lấy bé vào lòng, cuộn người lại. Bậc thang cứa vào thân thể đau buốt, mọi âm thanh dường như im bặt.

Lúc ngã xuống đất, đầu Nhan Trăn trống rỗng một lúc.
Khay trong tay nhân viên rơi vỡ tan, món cà tím nóng hổi đổ lênh láng.
Nhan Trăn nằm im bất động, Nhan Vũ trong lòng cũng không phản ứng gì.

Nhân viên phục vụ run rẩy tiến lại gần, khẽ lay rồi sụt sùi:
– Em bé… cô gái… hai người đừng làm tôi sợ mà…

Cảm giác có ai đang lay mình, Nhan Trăn khó khăn mở mắt. Thấy Nhsn Vũ không nhúc nhích, cô không màng đau đớn, ngồi dậy lay bé:
– Nhan Vũ, Nhan Vũ! – Thấy bé nằm yên không phản ứng, cô hoảng loạn.

Cô phục vụ là một cô gái trẻ, thấy vậy liền khóc:
– Trẻ con nhỏ thế, chỗ này lại cao… có khi nào…

Gia đình Nhan Thác vừa ăn xong, đang đi về sảnh, thấy bên này ồn ào la hét, lại là Nhan Vũ thì lập tức chạy đến.
– Nhan Vũ, Nhan Vũ! – Viên Huệ hất tay Nhan Trăn ra, quỳ xuống đất gọi con trong hoảng loạn.
Bé vẫn không phản ứng, tiếng gọi của Viên Huệ càng thêm thê lương, bạn bè xung quanh chỉ trỏ bàn tán.

Bà ôm lấy Nhạn Vũ, khóc nấc:
– Nếu Nhan Vũ có chuyện gì, tôi biết sống sao đây…

Những ánh mắt xung quanh xen lẫn thương cảm và chế giễu, tiếng thì thầm mang theo sự hoài nghi, cả những lời mỉa mai: “Sớm muộn cũng thế mà.”

Nhan Trăn không rõ ai đã đẩy mình ngã, ai giật tay bé ra khỏi cô. Cô ngồi im mặc người xô đẩy, như con búp bê vô hồn. Người ta la hét, khóc lóc, xe cấp cứu đến rồi đi.

Cô bỗng bật cười khẽ.

“Cô nghĩ cô có thể giống Nhan Vũ sao? Cùng được yêu thương, đối xử công bằng ư?”

Không giống nhau đâu, ngay từ đầu đã không giống nhau rồi.

Lời dì nhỏ hôm đó cứ văng vẳng bên tai, không thể xua đi.
Những người gọi là “người thân” đó, khi thấy chuyện xảy ra thì do dự, bị chất vấn thì cúi đầu im lặng, cuối cùng quay lưng bỏ đi, để cô lại một mình.
Ánh mắt đầy hận và trách móc đó, có lẽ cô sẽ không bao giờ quên được.

Nhan Trăn đứng dậy, thấy dì nhỏ vẫn còn ở đó.
“Bốp!” Một cái tát vang lên, để lại dấu tay mờ trên mặt cô.

– Nếu Nhan Vũ có chuyện gì, cô lấy gì bồi thường?
– Không nhường phòng còn để bé bị thế này! Cô biết rõ anh chị tôi chờ đứa con này bao lâu rồi! Sao cô nỡ lòng? Hay cô ghen tị với gia đình ba người họ hạnh phúc?
– Cô cố ý để người ta chê cười nhà này phải không?
– Được nhận nuôi thì phải biết cúi đầu biết ơn cả đời. Cô có tư cách gì đòi hỏi tình cảm? Bố mẹ ruồng bỏ, người khác nuôi thì phải quỳ mà cảm tạ! Cô còn muốn tình thân? Nếu Nhạn Vũ xảy ra chuyện, cả đời này họ sẽ hận cô! Biết điều thì cuốn xéo đi!

Mọi người lần lượt rời đi, chỉ còn lại cô trong khách sạn rộng lớn.
Nhan Trăn bước ra phố, khập khiễng, ánh mắt trống rỗng, như mất hồn.
Gió xuân se lạnh thổi qua, cắt da cắt thịt.

Gia đình ba người? Họ là một gia đình… Vậy còn tôi thì sao? Tôi là ai? Tại sao… lúc nào tôi cũng thừa thãi?

Chính cô cũng bị thương, cũng đau, đau thấu tim gan.
Tiếng la mắng của thím, im lặng của chú, ánh mắt trách móc của ông bà ngoại, cái nhìn nghi ngờ của mọi người xung quanh…

Không giống nhau.

Cô bước vào một phòng khám nhỏ bên đường, định xử lý vết thương.
Cởi áo khoác ra, cả cánh tay đầy vết trầy xước, có chỗ bầm tím – là thím bấm.

– Trời ơi cô bé, sao lại thế này? – Bác sĩ lớn tuổi xót xa hỏi.
Quần dính vào chỗ da bị rách, kéo ra đau nhức tận tim gan, Nhan Trăn cắn răng chịu đựng.
– Nhìn một cô bé tươi tắn mà đầy thương tích thế này, đau lòng quá… – Bác vừa xử lý vừa thở dài.

Không rõ là do đau hay vì lý do nào khác, Nhan Trăn bật khóc.
Ở một phòng khám nhỏ nơi góc phố, cô khóc rất thảm.

Cuối cùng, cô vẫn chỉ là đứa trẻ không ai cần.

Ngày hôm sau.

Dì đứng trước cửa phòng, tay định gõ cửa nhưng lại do dự buông xuống. Sau nhiều lần chần chừ, cuối cùng cũng gõ vào cửa phòng của Yến Trân.

“Trăn Trăn.”

Nhan Trăn cuộn tròn trong chăn tựa lưng vào giường, nghe tiếng gõ cửa nhưng không lên tiếng.

“Cộc cộc cộc.” Tiếng gõ lại vang lên.

Phải một lúc sau, Nhan Trăn mới đứng dậy mở cửa. Trước cửa là Viên Huệ, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi, chắc là do chuyện chạy ngược chạy xuôi hôm qua.

Ban đầu Nhan Trăn định hỏi thăm nhan Vũ, môi mấp máy nhưng rồi lại thôi. Trong tình cảnh ngại ngùng này, nếu mở lời e là sẽ bị hiểu lầm là có ý không tốt, hoặc có lẽ bản thân cũng chẳng có tư cách để hỏi.

“Thím… có thể vào được không?”

“Dạ được ạ.” Yến Trân trả lời.

Thím bước vào, ngồi xuống chiếc giường nhỏ của Nhan Trăn. Nhan Trăn vẫn đứng yên, chỉ lặng lẽ nhìn. Căn phòng vẫn là tông màu hồng nhạt, bài trí không khác gì lúc còn ở Mỹ.

“Trăn Trăn, hôm qua ở bệnh viện, bác sĩ nói Nhan Vũ ngất là do bị hoảng sợ quá mức. Thím cũng… đã hỏi nhân viên phục vụ có mặt lúc đó, đúng là Nhan Vũ nghịch quá. Thím…” Viên Huệ nói với vẻ áy náy vì thái độ và hiểu lầm hôm trước.

Nhan Trăn lắc đầu: “Là do cháu không trông chừng tốt Nhan Vũ. Em ấy còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, suy cho cùng là lỗi của cháu.”

“Cháu có bị thương không?”

“… Không ạ.”

“Hôm đó thím…”

“À, thím ơi, hay là đưa phòng của cháu cho Nhan Vũ ở đi. Chú thường xuyên cần dùng phòng làm việc, ở vậy sẽ bất tiện lắm.”

“Vậy còn cháu…” Thím lại định nói.

“Cháu định đi làm thêm. Cháu nghĩ rồi, dì nhỏ nói đúng, lớn rồi thì nên tự lập, sao có thể cứ mãi làm phiền mọi người. Nghỉ hè và nghỉ đông cháu sẽ đi làm thêm, lúc đi học thì ở ký túc xá, không cần lo chỗ ở. Vả lại, như vậy cũng để mọi người có thêm thời gian riêng bên nhau.”

“Trăn Trăn…” Viên Huệ nhíu mày.

“Cháu mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.” Nhìn người trước mặt đang cố gắng diễn đạt điều gì đó nhưng không thành, Nhan Trăn nhẹ nhàng từ chối.

“… Ừ.” Viên Huệ không nói thêm gì, rời khỏi phòng Nhan Trăn.

Viên Huệ đi đi lại lại trong phòng khách với vẻ mặt đầy lo lắng, rồi ngồi xuống bên cạnh Nhan Thác trên ghế sô pha, vỗ nhẹ vai anh.

“Sao thế?” Nhan Thác hỏi.

“Trăn Trăn nói muốn ra ngoài đi làm, có phải là do em…”

“Không sao đâu.” Nhan Thác nắm lấy tay Viên Huệ, “Con bé lớn rồi, muốn độc lập là điều tốt. Với năng lực của Trăn Trăn, em không cần phải lo.”

“Nhưng mà…”

“Có những chuyện vẫn phải để con bé tự mình hiểu ra. Thời gian lâu dần, nó sẽ tự thông suốt.”

“Còn chuyện của Nhan Huy…”

“Cứ để vậy đã.”

“Cũng chỉ đành vậy thôi.” Nhìn cánh cửa phòng đóng chặt của Nhan Trăn, Viên Huệ thở dài.

Nhan Trăn cụp mắt xuống, nhẹ nhàng rời khỏi cánh cửa mà tai mình đang tựa vào.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.