🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngày đầu khai máy phim mới, Nhan Trăn đã có mặt từ rất sớm tại hiện trường.
Tiến độ chuẩn bị của đoàn phim rất nhanh, vì trước đó đã hoàn tất thủ tục lập dự án, chỉ trong vòng một tháng sau khi chốt diễn viên là mọi công đoạn đã hoàn thành.

Phim mới tên là Tróc Hung, ban đầu chỉ là một bộ phim tình cảm có yếu tố nghề nghiệp đặc biệt, nhưng sau khi bị Nghiêm Quyết chỉnh sửa rất nhiều lần, giờ đây đã khoác lên mình khung truyện hình sự nhẹ, với yếu tố trinh thám được định hình rõ ràng hơn. Phim lấy tình cảm kết hợp điều tra hình sự làm điểm nhấn.

Lúc đầu cứ tưởng chỉ là một bộ ngôn tình khoác áo hình sự, nhưng khi nhận được kịch bản, đến tận nơi quay nhìn thấy sở cảnh sát nghiêm trang cùng dàn diễn viên quần chúng ăn mặc chỉnh tề, Nhan Trăn mới thật sự yên tâm, trong lòng còn không nhịn được cảm thán: Đúng là có "chất" rồi!

Trong đại sảnh, đạo diễn Tống đang bận điều chỉnh máy móc, thấy Nhan Trăn bước vào thì khẽ giơ tay ra hiệu chào hỏi.
Ông là người được mời tạm thời chỉ đạo bộ phim này. Do gần đây chất lượng các phim ông làm không ổn định, tỷ lệ được đánh giá cao cũng thấp, Á Tinh nhân cơ hội đó mời ông với mức giá hợp lý. Nhưng vì đạo diễn Tống có xu hướng phát huy tùy hứng, để tránh việc phim đi chệch hướng, Nghiêm Quyết đã giới hạn rất chặt chẽ phần kịch bản, đồng thời đặc biệt cử người theo sát tiến độ.

Người đó chính là Keene – người từng cùng Nhan Trăn bàn bạc về dự án.
Keene mặc vest chỉnh tề đứng bên cạnh đạo diễn Tống, dặn dò một số điểm cần lưu ý.

Nhan Trăn có hơi bất ngờ. Với một dự án quy mô như vậy, Keene hiếm khi đích thân ra mặt.
Sau khi xong việc, Keene quay sang chào Nhan Trăn:
“Chào buổi sáng, Nhan Trăn.”
“Chị Keene là người phụ trách dự án à?”
“Ừ. Em đã chịu tham gia giúp rồi, chị không góp chút sức thì sao được?”
Keene cười với cô: “Người của Á Tinh không chỉ có mình chị đâu.”

“Chú cũng tới à!” – Trên đường đi ngang qua tổ đạo cụ, Nhan Trăn liên tục ngạc nhiên.
“Công ty đang gấp, em với Keene lại dẫn đầu, chú cũng rảnh nên tranh thủ tới giúp một tay.”
Lưu Chấn cười híp mắt, tổ đạo cụ lần này do chú phụ trách.

Keene, Lưu Chấn… khiến Nhan Trăn có cảm giác đoàn làm phim Tróc Hung giống như buổi họp mặt người quen.
Từ khi bước vào đến phòng trang điểm, toàn là gương mặt thân thuộc, còn đầy đủ hơn cả lúc quay Oán Thế Từ.

Với phương châm "tổng giám đốc động thì Á Tinh cũng phải động", toàn bộ nhân sự Á Tinh đều dốc hết lòng vì dự án này.
Đột nhiên Nhan Trăn cảm thấy có một cảm giác thuộc về.

Tưởng chừng chỉ là sự trợ giúp đơn lẻ, hóa ra là cả đội cùng hành động.
Mọi người đều đang nỗ lực vì Á Tinh – quả thật rất ấm lòng.

Khi đang suy nghĩ, thì đạo diễn Tống hét to trong sảnh:
“Mau lên mau lên, chậm chạp cái gì! Mở máy thôi mà còn khó hơn đẻ con, quay không xong thì khỏi về nhé!”
Tính khí nóng nảy của ông vẫn không đổi.

Tiếng hét của ông hiệu quả cực kỳ rõ rệt – cọ trang điểm lướt vèo vèo trên mặt Yên Trinh, tốc độ của chuyên viên trang điểm tăng gấp đôi.
Lục Mạn cầm bộ đồng phục chạy vội, tất cả bước vào chế độ "tăng tốc toàn lực".

Lần này tạo hình của Nhan Trăn rất đơn giản, chủ yếu là trang điểm nhẹ. Kiểu tóc dùng đuôi ngựa thấp gọn gàng, phục trang thay đổi linh hoạt giữa cảnh phục và đồ thường để phù hợp với hình tượng sắc sảo, mạnh mẽ trong phim. Kịch bản phim mới mạch lạc, dứt khoát, đối với diễn viên mà nói là khá ổn.

Nhan Trăn đảm nhận vai đội trưởng đội cảnh sát phân khu – Tôn Liêu Vân. Không lâu trước, cô nhận được thông báo liên tiếp về vụ trộm bình gas trong làng.
Trong quá trình điều tra, kẻ trộm bất ngờ tử vong, nguyên nhân không rõ.

Nam chính là pháp y, phát hiện cái chết không phải tai nạn mà là bị giết. Câu chuyện từ đó bắt đầu.
Phim đan xen giữa các ngành nghề khác nhau, kèm theo một số vấn đề xã hội, vừa hồi hộp lại vừa mang tính giáo dục nhẹ nhàng.

Sau khi chuẩn bị xong, Nhan Trăn bước vào trường quay.

“Cắt cắt cắt! Làm lại!
Máy quay đâu rồi? Ngơ ra đấy làm gì, chờ người ta đút sữa à?”
*Diễn viên phải bùng nổ cảm xúc! BÙNG NỔ! Cậu thấy xử lý thế kia là hợp lý hả?”
Mấy người quần chúng bên kia, các người là cảnh sát! Đừng đứng đờ như người mất trí, thật hết chịu nổi!”
Chuyện gì vậy, chạy đi chứ! Định chờ tôi chạy thay hả?”
Ánh sáng gì đây? Chiếu như cứt, mặt người đâu chẳng thấy thì quay cái gì?”

Trong âm thanh mắng chửi sống động 3D của đạo diễn Tống, một vòng làm việc mới lại bắt đầu.
Dưới áp lực từ ông, không ít người đã không chịu nổi.
Ngay ngày đầu vào đoàn, đạo diễn đã mắng một diễn viên quần chúng nhí đến khóc, cãi nhau với diễn viên chính, khiến cả đoàn như rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Nhiều người đòi rút khỏi đoàn, may mà Keene ngăn cản kịp thời.
Dù sau đó không còn khốc liệt như trước, nhưng cũng chẳng thiếu ngày nào những cuộc đấu khẩu kịch liệt.

Vì vậy để xả stress, mọi người lần lượt mời nhau ăn uống, sau một tuần ai cũng mập lên.
Giữa những ngày quay hỗn loạn và "xả stress có phương pháp", công việc vẫn tiếp tục diễn ra đều đặn.

Phòng Tổng Giám Đốc.
Cốc cốc cốc – Tiếng gõ cửa vang lên ba tiếng.
Sau khi nhận được sự cho phép của Nghiêm Quyết, Keene bước vào.

Thấy người đến, Nghiêm Quyết hỏi:
“Dạo này không phải đang rất bận sao, sao lại rảnh về đây? Hay là… có tin gì rồi?”
Ý anh hỏi đến chuyện của Nghiêm Chính Thanh.

“Chưa có gì.” – Keene lắc đầu, “Từ lần cuối có người thấy ông ấy ở ga tàu điện một tháng trước, đã không có thêm bất kỳ tin tức nào, như thể biến mất vào không khí vậy. Tôi về là vì lịch quay thay đổi, đến báo cáo tiến độ dự án.”
Nói xong, cô đặt một xấp tài liệu lên bàn.

Nghiêm Quyết xem qua, một lúc lâu sau mới hỏi:
“Dạo này… mọi người sao rồi?”

Keene hiểu anh hỏi gì.
Cô mỉm cười: “Mọi người đồng lòng, phối hợp nhịp nhàng, tiến độ thuận lợi. Chỉ có tính tình đạo diễn hơi… dữ thôi.”

Nghe Keene nói, Nghiêm Quyết hơi ngẩn người.
Anh chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ được giải quyết theo cách này.
Anh từng nghĩ sẽ phải bỏ tiền túi ra, từng nghĩ sẽ phải chịu phạt, từng nghĩ sẽ phải chạy đôn chạy đáo cầu xin…
Nhưng chưa từng nghĩ lại có nhiều người chủ động đứng ra làm đến vậy.

Lúc tài chính thiếu hụt, diễn viên không đủ, công tác chuẩn bị chưa hoàn tất…
Bỗng dưng mọi khó khăn đều trở nên dễ dàng, nhẹ tênh đến mức như thể cuộc đấu đá trong hội đồng quản trị chỉ là một cái hố nhỏ – chỉ cần bước qua là được.

Giữa sức ép cực lớn, từng người một đứng lên, đoàn kết nhất trí – trở thành trụ cột gánh vác cả dự án.

Tình cảm thế này, dưới cơ chế và cấp bậc, thật sự tồn tại sao?
Nghiêm Quyết không biết.
Đây là lần đầu anh trải nghiệm.
Ngoài ngạc nhiên và cảm giác mất phương hướng, nhiều hơn là một chút lúng túng và xấu hổ.

Anh luôn cảm thấy… không thể cứ "nợ" mãi như vậy.
Sau một hồi suy nghĩ, anh nói:
“Đoàn phim còn thiếu gì không? Tuần sau tôi tới thăm.”

Keene cười:
“Đám nhỏ trong công ty thì cái gì cũng thiếu, có người tới thì hoan nghênh hết. E rằng sếp phải chi kha khá đấy.”

“Không sao.”
Nghiêm Quyết vẫn mặt lạnh giở hồ sơ như không có chuyện gì. Nếu Keene không biết chuyện, e rằng sẽ nghĩ đây chỉ là một phần trong lịch trình công việc.

Nhưng đây là lần đầu tiên Nghiêm Quyết chủ động quan tâm đến nhân viên, thậm chí còn muốn đích thân đi "thăm đoàn".
Trước giờ chưa từng có chuyện như vậy.

“Lịch quay tuần này thay đổi rồi à?” Nhìn bảng thông báo lịch trình hoàn toàn khác với trước đó, Nghiêm Quyết hỏi.

“Lịch trình của nam nữ chính đều có vấn đề, không thể sắp xếp kịp nên phải dời lại một chút.”
Gần đây bên Nhan Trăn có hoạt động tuyên truyền lớn nhất là bộ phim 《Tìm Sao》 phát sóng trên đài M, dù mới ở giai đoạn đầu nhưng các lịch trình chương trình truyền hình đã kín.

Nghiêm Quyết hiểu ý gật đầu: “Lịch trình cứ xác định lại đi, tình hình bây giờ đặc biệt, cố gắng phối hợp hết sức.”
“Với cả ngoài tuyên truyền cho phim mới, cô ấy còn phải ‘trả nợ’ nữa.” Keene nói.
“Nghe Lục Mạn bảo là trước kia đã thỏa thuận hợp tác nhưng lại đột ngột từ chối vai diễn, nợ người ta một cái ân tình, giờ phải đi làm khách mời phụ giúp trả lễ.”
Keene cảm khái: “Những gì cô ấy bỏ ra, có lẽ còn nhiều hơn chúng ta tưởng tượng.”

Nghe vậy, Nghiêm Quyết sững người, tay đang lật tài liệu cũng ngừng lại: “Bộ phận truyền thông của công ty cũng hỗ trợ đồng bộ đi.”

 

“《Một Tấc》 thử vai thành công rồi đấy, chúc mừng em nhé.”
“Đang làm gì vậy?”
“Sao không trả lời tin nhắn, bận à?”
“Cả tuần rồi em chỉ nhắn mỗi chữ ‘ừ’.”
“Có thể bắt máy được không?”
“Giang Nguyễn?”
“Em sao vậy? Nói một câu được không?”

Nhìn chuỗi tin nhắn liên tiếp gần đây trên điện thoại, Giang Nguyễn nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi, rồi mở giao diện cuộc gọi, bấm số của Đàm Dịch.

“Alo.” Bên kia sau một lúc lâu mới bắt máy, âm thanh ồn ào hỗn tạp, chắc là đang bận.

Giang Nguyễn nói: “Anh đang bận à? Vậy anh cứ làm việc đi, xong rồi hãy nói.”
Vừa nói xong, Đàm Dực liền đổi chỗ, bên kia đột nhiên yên tĩnh: “Không bận, mình nói chuyện đi.”
“Được.” Nói chuyện, vốn là phải nói.

“Em sao vậy, bọn mình sao rồi?” Sau một lúc im lặng, Đàm Dực hỏi.
“Em sao à?” Nghe vậy, Giang Nguyễn hít sâu, không kìm được nói: “Bây giờ anh mới hỏi em sao à? Mỗi ngày anh chỉ biết làm việc, căn bản không có thời gian quan tâm em. Em bên này có bao nhiêu chuyện cũng phải giải thích cho anh, thật sự rất mệt.”

“Xin lỗi, là anh không chăm sóc cảm xúc của em, thậm chí... còn không biết vấn đề nằm ở đâu.” Đàm Dực hiếm khi trầm mặc: “Anh biết em không vui, nhưng anh chưa bao giờ không quan tâm. Có những điều em không muốn nói, anh hiểu và tôn trọng em, anh nghĩ em sẽ hiểu điều đó.”

“Anh vẫn luôn chờ, chờ đến lúc em sẵn sàng chia sẻ, khi đó anh sẽ ngồi bên cạnh em, lắng nghe thật nghiêm túc.”

Đầu dây bên kia im lặng một lát, Giang Nguyễn bỗng bật khóc: “Dạo gần đây em không nhận được vai diễn nào, cứ liên tục bị từ chối. Em thật sự rất sợ, sợ rằng sẽ không bao giờ được nhận phim nữa, sợ rằng chỉ có thể quanh quẩn ở hàng ba, sợ rằng sự nghiệp diễn xuất của em còn chưa bắt đầu đã kết thúc. Em thậm chí không dám nói với anh.”

Rất nhiều điều, Giang Nguyễn không dám nói cho Đàm Dực biết.

Thấy cô bật khóc, Đàm Dực cũng sụt sịt mũi: “Là lỗi của anh, không chăm sóc tốt cho em, đã không hiểu cảm xúc của em lại còn suốt ngày cầm kịch bản mới nhảy nhót trước mặt em, thật quá tệ rồi. Dạo này anh lại bận quay phim, bận ghi hình show, hoàn toàn không để tâm đến em, đúng là tên ngốc nhất thế giới.”

Giang Nguyễn khóc càng lớn hơn.

“Chờ kết thúc chương trình, anh sẽ đến tìm em.”
“Nhưng... anh... có thể, thoát ra... được không?” Giang Nguyễn nấc lên, giọng đứt quãng.

“Không bận.”

“Trời ơi tổ tông của tôi ơi, đang đợi ghi hình giữa chừng mà anh tự dưng mất hút, tim tôi suýt ngừng đập đấy.” Giải Trí từ đại sảnh ghi hình chạy tới, vừa chạy vừa càu nhàu, “Đừng có chạy lung tung được không? Cầu thang này làm tôi tìm muốn chết. Sắp đến lượt rồi, mau lên mau lên!”

Đàm Dực lấy tay che điện thoại, chắn tiếng của Giải Trí, nhẹ giọng nói: “Tối gặp em.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.