Phượng Vũ còn chưa phát hiện cửa phòng bếp có nữ chủ nhân, lập tức đi vào phòng ăn, vô cùng thân thiết nói: “Anh Thừa Huân, buổi sáng tốt lành.”
“Ừ.” Kiều Thừa Huân lạnh nhạt lên tiếng, đôi mắt lạnh lùng không liếc mắt nhìn một cái, còn đang ăn bữa sáng.
Phượng Vũ không cam lòng cắn cắn môi, hôm nay đặc biệt mặc phong cách chị gái khi còn sống thích nhất, anh Thừa Huân thậm chí nhìn cũng không nhìn cô ta một cái!
Đi đến bên cạnh bàn ăn, kéo một cái ghế ra, ngồi bên cạnh Kiều Thừa Huân.
Đang định nói chuyện, chợt thấy Ôn Đề Nhi ngây ngốc đứng ở cửa phòng bếp, mới giật mình.
Ôn Đề Nhi phát hiện mình bị bại lộ, làm như không có việc gì đi tới.
Trong đôi mắt của Phượng Vũ dấy lên chút oán niệm, người phụ nữ này là người phụ nữ đê tiện mà Mỹ Trân nói, sử dụng kế quyến rũ anh Thừa Huân lên giường.
Hôm nay cô ta đến là để gặp gái điếm đầy tâm cơ này, lễ phép chào hỏi: “Xin chào.”
Với trực giác nhạy cảm của Ôn Đề Nhi, sao lại không cảm nhận được ác ý của đối phương, xem ra người phụ nữ này lại là một đóa hoa thèm muốn Kiều Diêm Vương.
Ôi chao, ôi, cô thật sự là bệnh hết thuốc chữa, mỗi lần thấy hoa trắng nhỏ, sẽ nhịn không được muốn mạnh tay bẻ hoa.
Nghĩ đến điều này, cực kỳ tự nhiên nở nụ cười ngây thơ hồn nhiên, cố ý đem hoa trắng nhỏ gọi nhỏ đi, “Em gái à, chị đây còn chưa biết tên em đó?”
Phượng Vũ nhất thời cảm thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-thieu-kieu-ngao-co-chap-sung/1643830/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.