Kiều Thừa Huân chỉ cắn môi cô một chút chứ anh cũng không có ý định hôn cô, anh biết phải có chừng mực, nếu lại hôn nữa, sợ vết thương sau gáy cô lại vỡ ra.
Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng mân mê khuôn mặt trắng nõn của cô, trầm giọng nói: "Hôm nay đừng tắm rửa, nếu không... chúng ta gặp nhau trên giường."
Ôn Đề Nhi: "..."
Lưu manh!
Cặn bã! Khốn nạn!
Du côn háo sắc! Xéo đi!
...
Kiều Thừa Huân cầm cái cái hòm thuốc lên, muốn đi ra ngoài.
Lúc đứng dậy, vô tình trông thấy một thùng mì tôm nơi góc tường, anh không nói một lời, đi đến góc tường, ôm thùng mì tôm lên.
"Mì của tôi..." Ôn Đề Nhi vội vàng đuổi theo, nhanh chóng chặn ở trước mặt anh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mì còn người còn, mì mất người mất!"
Vừa dứt lời, anh để mì xuống, hôn lên môi anh đào của cô, phát ra một tiếng “chụt” dễ nghe.
Dưới sự kinh ngạc của thiếu nữ, Kiều Thừa Huân điềm nhiên như không có việc gì bỏ đi.
Chờ đến lúc Ôn Đề Nhi kịp phản ứng, Kiều Thừa Huân đã đi xa.
"A a a a!" Ôn Đề Nhi kém chút phát nổ tại chỗ!
...
Hôm sau.
12 giờ trưa 14 phút, cao ốc tập đoàn Kiều thị.
Kiều Thừa Huân ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc trong văn phòng tổng giám đốc, buông xuống một phần văn kiện cuối cùng, liếc nhìn đồng hồ, lông mày hơi nhăn lại.
Ôn Đề Nhi đáng chết, lại dám đến trễ, chờ lát nữa sẽ cho cô biết tay.
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Vương Hữu Vỹ từ bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-thieu-kieu-ngao-co-chap-sung/1643979/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.