Sau khi chạy xong, một nhóm người suýt chút nữa ngã gục, không thể đứng vững.
Đường Cận Ngự nhìn mọi người, giọng nói trong đêm đặc biệt lạnh lùng: "Bây giờ có thể ngủ được chưa? Không ngủ được chúng ta tiếp tục đi!"“Có thể!” Mọi người nói.
“Bây giờ, tất cả mọi người về phòng ngủ, muốn tán gẫu thì có thể ở lại tán gẫu với tôi!” Đường Cận Ngự nói: “Giải tán!”Sau khi mọi người rời đi, Giản Thất chậm rãi bước tới, mỉm cười nói: "Đường giáo quan, anh vừa rồi trêu người ta hay giở trò lưu manh đấy?"“Cô không ngủ được?” Đường Cận Ngự dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn người nào đó.
“Mấu chốt là xem giáo quan anh có muốn tán gẫu với tôi không.
” Giản Thất cười du côn, không chút lưu tình trêu chọc: “Ánh trăng thật đẹp, hoa tiền nguyệt hạ cái mẹ gì đó, rất lãng mạn!”Đường Cận Ngự xoay người rời đi, Giản Thất cười nói: "Giáo quan, không phải là tán gẫu sao? Không tán gẫu nữa à?"Đường Cận Ngự nhìn người nào đó, mái tóc thiếu nữ dài xõa ngang vai, trên trán có chút mồ hôi, gương mặt trắng nõn do vận động mà ửng hồng, nụ cười côn đồ nơi khóe miệng kia như một tên vô lại nhỏ, có chút muốn ăn đòn.
Những đường nét trên khuôn mặt vốn tinh xảo tuyệt mỹ lúc này càng tăng thêm một nét quyến rũ.
Ánh mắt nguy hiểm của Đường Cận Ngự nheo lại: "Giản Thất!""Hửm? Giáo quan nghĩ xong chủ đề rồi?" Giản Thất mỉm cười.
"Một trăm cái chống đẩy!"Giản Thất: "! "Con mẹ nó!Nhìn Giản Thất vẫn chưa nhúc nhích, Đường Cận Ngự tiếp tục lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-thieu-lanh-lung-khong-the-treu-vao/545972/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.