Anh Hùng, lần này Phó Cửu còn tự mình chuẩn bị trang phục ăn mặc cho các đồng đội. Đối với những người đi theo nàng, nàng vẫn luôn rất hào phóng, vật phẩm kim cương rơi ra lúc đánh Boss đều chia sẻ công bằng cho các đội trưởng.
Thưởng ngươi một quyền tiêu tiêu nhạc được phân trang bị tốt nhất, Phó Cửu thừa nhận đây là tư tâm của cô, dù sao đây cũng là đồng đội tương lai của cô, bất quá những người khác không để ý tới là được, họ đều không phải chơi chức nghiệp nên cũng không cần phải đi sưu tầm tài liệu, họ thích những thứ thực tế hơn tỉ như kim cương đối với đồ vật khác cũng không để ý, đều nghe theo an bài của Phó Cửu.
Phó Cửu vì cảm tạ bọn họ, lần này tiếp đơn giá còn giúp họ đánh thêm trận.
Tần Mạc nhìn một màn này, tay phải cầm chuột cứng lại, ánh mắt thâm thúy từ trên màn hình máy tính xẹt qua, nhìn hai nhân vật trong trò chơi tụm lại một nói chuyện, đáy mắt dần dần lạnh xuống.
Kỳ thật từ lúc bắt đầu Tần Mạc đã không có ra tay, nguyên nhân lớn nhất là do hai người kia quá thân cận.
Chơi trò chơi có cần phải thân cận thế không? Tuy rằng hắn không nhúng tay quá nhiều vào chuyện của thiếu niên, ai đang trong thời kỳ thanh xuân phản nghịch đều không muốn bị quản.
Nhưng mà có một số nguyên tắc vẫn không thế vi phạm.
Đến lúc này Tần Mạc mới nhớ ra người này thích nam nhân...
" Thần tượng, này, này đó đều tôi sao? " Phong Thượng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-thieu-sung-trong-long-nam-than-quoc-dan-la-nu-sinh/969554/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.