Phó Cửu nhìn hắn một cái, tươi cười lãnh đạm: “Tôi thật đúng là muốn cám ơn anh đã am hiểu lòng người như vậy, ngày mai bắt đầu, tiền lương giảm một nửa.”
Trần Hiểu Đông:…… Vì cái gì hắn làm một việc chính xác như vậy, thiếu gia còn giảm tiền lương của hắn? Vì cái gì!!!
Phó Cửu đem chăn ném tới trên giường, trong lòng rất là bất đắc dĩ, cô có một con heo là đồng đội, tiểu quản gia này ý tưởng lung tung rối loạn về sau phải quản, bằng không quá nguy hiểm.
“Anh Mạc,anh ở phòng ngủ, tôi đi ngủ phòng khách.” Phó Cửu quay đầu tới, đối với Tần Mạc nhợt nhạt cười: “Tôi uống qua rượu, trên người nồng nặc mùi rượu, anh hẳn là sẽ không thoải mái.”.
Tần Mạc phá hủy ý đồ tách riêng của Phó Cửu, hắn túm thiếu niên trở về, nắm chặt cánh tay Phó Cửu, một tay đem hắn ấn ở trên vách tường, khuôn mặt tuấn tú rất gần, hai người gắn kết với nhau, căn bản người thứ ba tồn tại không thể tồn tại: “Như thế nào? Không muốn cùng tôi ngủ một cái giường?”
Như thế nói trắng ra vấn đề, có điểm khó trả lời……
“Tùy tùy tiện tiện một người nữ sinh đều có thể ngủ ở trên giường của cậu, anh liền không thể?” Tần Mạc nói câu này mang theo tia băng giá, con ngươi thâm thúy không có một độ ấm.
Phó Cửu biết rất rõ ràng, lúc này cần thiết trả lời: “Đương nhiên có thể.”
“Tắm rửa sạch sẽ, lúc lên giường, đừng cho tôi ngửi được trên người của cậu một chút mùi rượu, vẫn là nói cậu càng thích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-thieu-sung-trong-long-nam-than-quoc-dan-la-nu-sinh/969641/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.