Editor: Nguyễn An ( Đậu đậu)
Sau khi nghe giọng nói quen thuộc ở đầu dây bên kia.
Phó Hi Minh đứng ở trong phòng học cả người đều cứng.
Di động của Lưu Tông Minh sao lại ở trong tay phế vật kia?
Phó Cửu vẫn cười, thanh âm nặng nề: “Thành thật mà nói, ta thật sự tò mò, khi người khác ở gọi ngươi là Phó thiếu, ngươi không cảm thấy là đang đán mặt ngươi sao? Trên gia phả Phó gia không có tên của ngươi. À, đúng rồi, nên nói, mẹ ngươi không có gả vào Phó gia, đáng tiếc cho kế hoạch nhiều năm của bà ta, đến cuối cùng vẫn chỉ là tiểu tam. “
“Ngươi! “Phó Hi Minh liền đứng lên một chút, ngón tay hung hăng nắm chặt bút chì trong tay, thanh âm như mài răng:” Phó Cửu, ngươi cho rằng ngươi là cái thứ gì, ngươi cho rằng mẹ ngươi là cái thứ gì, cả nhà đều là từ nông thôn tới, cha đã không còn muốn mẹ ngươi, mẹ ngươi còn bám lấy không buông, thật đúng là đương chính mình năng lực, công ty sắp đóng cửa đến nơi, còn ở trước mặt ta kêu gào? Tự tin của ngươi từ đâu đến? “
Nghĩ đến Phó Hi Minh đang tức muốn hộc máu, Phó Cửu lười biếng nói: “Phó Hi Minh, ngươi trở về nói cho Phó Trung Nghĩa, đem cổ phần cùng toàn bộ tài sản chuyển về như cũ, mẹ ta lập tức liền sẽ đạp hắn. Làm rõ ràng một chút, rốt cuộc là ai chiếm đồ vật của ai không bỏ. Còn có, "Phó thiếu" muốn đánh nhau, liền tự mình tới, tìm người khác thay ngươi động thủ, thực sự vui?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-thieu-sung-trong-long-nam-than-quoc-dan-la-nu-sinh/969678/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.