Vừa nói xong câu này, bốn người kia đã bắt đầu lục túi tiền, đúng thật là đang góp tiền a ~
“Người anh em, cậu làm như vậy là không đúng." Thanh niên đầu tiên vừa góp tiền vừa quay đầu lại: “Người trong bang như chúng ta vật chất không quan trọng,cái quan trọng là nghĩa khí.”
Phó Cửu cười khẽ: “Tôi chỉ là một học sinh trung học, giúp mấy người đánh một trận cũng có cảm giác chịu tội, có thể nghĩa khí một chút được không, không đánh?"
“……” Làm ơn đi, người anh em thời điểm cậu đang nói có cảm giác chịu tội có thể hay không khống chế một chút biểu tình của cậu, hoàn toàn nhìn không ra là chịu tội ở nơi nào!
Bốn người của Nhị Trung sau khi vét sạch túi tiền cũng mới chỉ có 80 tệ, đặt ở trên bàn: “Chúng tôi góp xong rồi, như vậy chắc đủ rồi chứ. “
Phó Cửu đếm tiền mà cô và đại thần muốn, 80 tệ đủ rồi, vì thế cười nhạt nói: “Cho tôi cái điện thoại, bắt đầu. “
“Cả điện thoại cậu cũng không có? Thế thì đánh như thế nào!” Bốn người Nhị Trung kia nói xong, liền bắt đầu gãi đầu.
Phó Cửu nhướng mày: “Đi mượn của bà chủ một cái.”
“Của bà chủ là Nokia, có thể chơi không tốt hay không.” Xem ra những người này là thường xuyên tới đây ăn, bà chủ dùng cái gì cũng biết.
Phó Cửu cũng cảm thấy đáng tiếc, vốn đang tưởng sẽ thu thập Lưu Tông Minh một chút.
Nhìn thiếu niên thành cái dạng này, Tần Mạc đương nhiên đã nhìn ra, cau mày: “Tên Lưu Tông Minh này là như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-thieu-sung-trong-long-nam-than-quoc-dan-la-nu-sinh/970233/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.