Editor: Dương Dương
“Hắc. “Bác gái kia vừa nghe như vậy liền hô to lên:” Hàng xóm láng giềng ơi, các người mau đến xem xem đây là đứa trẻ như thế nào, làm gì có người nào như vậy, người béo còn chưa tính, tôi khuyên nó vài câu, nó còn ngang ngược không nói lí, mơ tưởng? Chơi trò chơi đánh nhau cũng coi như mộng tưởng? “
Lời kia vừa thốt ra, lập tức liền có người bắt đầu tán thành, duỗi cổ hướng bên này xem.
“Đứa nhỏ Tiết gia này thật là, gần đây thời gian đi càng lúc càng lâu mới trở về. “
“Ai nói không phải, mẹ, bạn ấy trước kia có nghĩa vụ giúp Giang học trưởng trường con làm bài tập, liền ảo tưởng cùng người ta phát sinh cái gì, kết quả người ta còn không phải bị bạn ấy dọa chạy, cũng không nhìn lại xem bộ dáng chính mình, cũng dám nghĩ đến người khác. Hiện tại cũng như vậy, cả ngày ảo tưởng chính mình chơi game lợi hại, các người không cần phải xen vào chuyện của bạn ấy, loại người như vậy có thể có tiền đồ gì.”
Nghe âm thanh bàn tán bắt đầu phát ra từ tứ phía, ngón tay Tiết Dao Dao nắm chặt quai đeo cặp sách, nắm chặt lại càng chặt, trước sau không có quay đầu lại.
Cô chỉ nghĩ kiên trì rằng đó là điều cô muốn mới thôi nắm chặt tay.
Mặc kệ người khác nói như thế nào.
Càng mặc kệ tiền đồ không ra cái gì.
Cuộc thi đấu cả nước, cô nhất định trở về.
Bởi vì chỉ có đấu cuộc thi cả nước xong.
Mới sẽ không có người nói, cô bất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-thieu-sung-trong-long-nam-than-quoc-dan-la-nu-sinh/970376/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.