Editor:NM
Bởi vì trận oanh động này cũng không nhỏ.
Ngay cả Vân Hổ đang uống nước khoáng cũng đều nhìn qua đi hướng bên này.
Không nhìn không biết, sau khi nhìn xong, hắn liền hiểu vì sao người xung quanh lại điên cuồng như vậy.
Bất quá, rất kỳ quái.
Đội trưởng tại sao lại muốn tới trường đại học A?
Vân Hổ vừa mới đứng lên, người phía sau kia liền đem bóng rổ trong tay ném tới: “Vân đại thiếu gia đây là muốn đi đâu? Sợ thì cứ nói. “
Một câu nói này của hắn ta.
Không chỉ có Vân Hổ nghe được.
Người xem xung quanh cũng đều có thể nghe được.
Đương nhiên cũng bao gồm Phó Cửu và Tần Mạc.
Hai người cũng không có ngồi, một người mang khẩu trang màu đen, một người bỏ một tay vàotúi quần, thân ngọc cao dài cứ đứng ở nơi đó như vậy, nhướng mày.
Người nọ còn không có ý thức được bầu không khí vi diệu này, ngược lại đi về phía trước một bước, ngón tay chỉ chỉ: “Không hiểu sao lập trình chuyên nghiệp lại tuyển một người trạch nam như mày, chơi game có gì đặc biệt hơn người, không cần ỷ vào mình có chút đẹp trai liền chỉ biết câu dẫn con gái, hiểu không?”
Vân Hổ thu hồi ánh mắt, cứ như vậy nhìn hắn ta: “Không hiểu.”
“Mày!” Người nọ a một tiếng: “Đây là không nghe người khác khuyên bảo hả? Thật rõ ràng trước khi lên sân bóng mày không dám lên ra sân là có ý gì?”
Vân Hổ cho hắn ta một ánh mắt như nhìn kẻ ngu, tiếp tục đi về phía trước, ý tứ như đang nói, tao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-thieu-sung-trong-long-nam-than-quoc-dan-la-nu-sinh/970861/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.