.
“Tố Tố, sao con có thể nói bà như vậy.”
Bóng dáng lão nhân chỉ còn tàn lưu.
Hàn Tố Tố cười châm biếm: “Con tại sao không thể nói? Bà có bao nhiêu ác độc, tự bà biết.”
“Bà vì em, quan hệ trên dưới đều chuẩn bị tới rồi.”
Hàn Tố Tố vân vê ống tay áo: “Anh chẳng cần nói đỡ, nghĩ sao giúp em ra đi.”
Nghĩ? Hắn có thể có biện pháp nào?
“Tốt, anh suy nghĩ.”
Hàn lão ở dưới lầu nghe đối thoại, đi vào tầng trệt.
Xem ra cổ nhân nói không sai, chỉ còn qua ba thế hệ.
Lão nhân, gia tộc thật xong rồi.
Chỉ là, mọi thứ không đáng sợ. Bởi, đáng sợ chính là nhân tâm.
“A, thời đại đổi thay, đã quá đổi thay, ai…”
Tiếng thở dài của người đã già, mới thực phiền muộn.
Cha con Hàn gia đáp ứng nhất định đem Hàn Tố Tố đi ra, vô luận dùng biện pháp gì, Hắc Đào Z chỉ là một phần. Chẳng qua, nếu đối phương chưa muốn buông tha bọn họ khẳng định phải thực hiện bước thứ hai.
Có thể không màng Hàn gia để Hàn Tố Tố ở đó, viện kiểm sát bên kia cũng đã tới, mặc kệ có là ban đêm. Chào hỏi qua cha con Hàn liền đứng ngay ngắn chào Hàn lão kiểu nghi thức quân đội.
Bà biết, không có cách nào, thật sự không còn cách nào.
Hàn Tố Tố vẫn ở đồn công an đắc ý, quét mắc khinh thường: “Chờ xem, ba tôi làm các người phát khóc.”
Và, tên cong kia, cô ta tuyệt dối không buông tha!
Nhưng Hàn Tố Tố không nghĩ tới là đợi một đêm cũng không thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-thieu-sung-trong-long-nam-than-quoc-dan-la-nu-sinh/971045/chuong-674.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.