Giọng nói của Lý Huyền không lớn, khi lọt vào tai của Thịnh Mẫn lại giống như sấm rền chớp vang, cậu vô cùng kinh ngạc quay đầu lại, muốn nhìn ra tính thật giả của câu nói này từ trên gương mặt anh. Nhưng vẻ mặt Lý Huyền vẫn bình thản, như thể lúc nãy là đang đứng ở trong chợ xem người ta chặt cá.
“Nhanh lên.” Lý Huyền đá con dao đến trước mặt Triệu Nghĩa: “Đừng lãng phí thời gian.”
Triệu Nghĩa theo bản năng lùi về sau, Lý Huyền túm cổ áo hắn lôi lại: “Mày không xuống tay được thì tao có thể chặt giúp mày.”
“Không được, không được.” Triệu Nghĩa liều mạng giãy giụa: “Tôi không…”
“Thế này cũng không, thế kia cũng không. Lúc mày ở chợ rau mua cải thảo còn có thể mặc cả à? Một là đền tiền, hai là chặt tay, nhanh lên. Ai ở đây thương lượng với mày?”
Triệu Nghĩa căn bản không quan tâm đến Lý Huyền, hắn chỉ biết nói không, không ngừng lắc đầu.
“Nếu cái nào cũng không được thì đành ngồi tù thôi, trường hợp này của mày, ít nhất cũng phải bảy năm.” Lý Huyền nói rồi lôi hắn ra phía ngoài cửa, Triệu Nghĩa có lẽ là bị thời hạn thi hành án bảy năm làm cho chấn động, trong chốc lát thế mà bộc phát sức mạnh, vùng thoát khỏi sự kìm kẹp của Lý Huyền, vừa lăn vừa bò chạy đến trước mặt Thịnh Mẫn rồi quỳ phịch xuống: “Cậu cứu tôi với, muốn giết người rồi, cậu cứu tôi với, tôi biết tôi sai rồi, thật đấy…”
“Anh đứng dậy trước đi.” Thịnh Mẫn cau mày, đưa tay muốn kéo hắn dậy nhưng kéo không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-toi-duoc-gap-em/1074601/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.