Thịnh Mẫn dựa vào anh ngủ tiếp khoảng nửa giờ, bả vai Lý Huyền bị ép tới mức tê dại, nhưng vẫn thấy rất vui vẻ.
Vì sao ôm trong ngực một người lại có thể khiến lòng anh cảm thấy căng tràn như thế? Anh từng viết rất nhiều chương trình phức tạp, có vô có cách nào thay đổi kết quả. Đến mức Thịnh Mẫn chỉ hơi giật nhẹ trong chăn, như sắp tỉnh lại anh vẫn còn cảm thấy có hơi tiếc nuối.
“Mấy giờ rồi?” Lần này có lẽ đã tỉnh táo hơn, ánh mắt cũng không mờ mịt như vừa rồi nữa.
“Khoảng tám giờ.” Lý Huyền có hơi không nỡ buông ra, chưa hề từ bỏ ý định mà nói: “Có muốn ngủ tiếp một lát hay không?”
Thịnh Mẫn ngờ vực ừ một tiếng hỏi: “Không phải anh muốn đi ăn cơm sao?”
“Không ăn cũng chả sao, theo em.” Lý Huyền vừa xoa bóp ngón tay cho cậu, dừng một lúc lại hạ thấp giọng hỏi cậu: “Vừa rồi tỉnh một chút vậy mà cũng nhớ sao? Anh còn tưởng em quên rồi.”
Anh cảm thấy đáy lòng vừa chua xót vừa áy náy, ít nhiều lại có chút đắc ý, giọng điệu cũng không khỏi ngân cao lên. Thịnh Mẫn tiếp thu một hồi, ký ức lặp lại, né tránh ánh mắt của anh, giọng điệu lại rất bình tỉnh: “… Không nhớ rõ.”
Thấy cậu giả đò, Lý Huyền cũng không vạch trần, độ cong khóe môi càng không ép xuống được. Thịnh Mẫn lại nhẹ nhàng đẩy anh: “Ôm chặt quá, em sắp thở không được rồi.”
“Anh thả lỏng chút nhé.” Lý Huyền nói, cánh tay vẫn không thả lỏng được bao nhiêu. Thịnh Mẫn không động nữa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-toi-duoc-gap-em/1074797/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.