“Tiểu Mẫn.”
Thịnh Mẫn cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, cậu phải thở dài một hơi thật sâu mới có thể miễn cưỡng mở miệng: “Mẹ.”
“Giờ con có rảnh không?” Giọng điệu nịnh nọt của Vương Thục Anh khiến Thịnh Mẫn cau mày.
Sau hôm sinh nhật tới nhà ồn ào một trận đó, Vương Thục Anh còn nhiều lần gọi điện thoại cho cậu, nói cho cùng thì thực ra đều không thoát khỏi một chữ “tiền”.
“Tiền sinh hoạt phí tháng này đã chuyển rồi ạ.” Thịnh Mẫn nói.
“Con xem con kìa, mẹ gọi điện đâu phải để nói chuyện đó.”
Thịnh Mẫn không lên tiếng, Vương Thục Anh thấy cậu im lặng, vội vàng gọi cậu: “Tiểu Mẫn?”
“Vâng.”
“Vẫn đang quay phim à?… Thời tiết nóng nực, con phải chú ý giữ gìn sức khỏe nhiều hơn nhé. Đừng để bị cảm nắng, ôi chao, tụi trẻ bọn con còn thiếu từng trải nên không biết, bị cảm nắng không phải chuyện đùa đâu, bị nặng là mất mạng đấy…”
Vương Thục Anh đóng vai mẹ hiền chẳng bao giờ giống. Hiện tại, Thịnh Mẫn đang quay phim trên núi, khá cao so với mực nước biển lại còn nhiều cây cối, buổi trưa cũng chỉ có cảm giác khoảng chừng trên hai mươi độ, sáng và tối thậm chí còn hơi ẩm ướt, se lạnh. Trong thời gian quay phim, cậu đã bị cảm hai lần, đều do bị nhiễm lạnh.
Thịnh Mẫn không vạch trần chuyện này, chỉ nhẹ nhàng nói biết rồi. Vương Thục Anh hỏi han ân cần một hồi thấy đã đủ rồi, bèn hỏi cậu: “Khi nào con về thành phố N vậy? Em trai con cứ nói nhớ con suốt… Còn một tin tốt chưa kịp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-toi-duoc-gap-em/1074801/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.