Giống như đang rơi tự do thì bỗng có một cành cây mọc ra chặn lại, anh nhấn nút nghe ngay giây đầu tiên, mấp máy môi không nói nên lời.
“Lý Huyền? Alo… Anh có nghe thấy không? Sao vậy? Sao không nói gì.” Thịnh Mẫn vẫn dịu dàng y như trước: “Vừa rồi ồn quá, em không để ý thấy tiếng chuông điện thoại.”
Phải rồi. Sao Thịnh Mẫn lại cố tình không nghe điện thoại của anh được. Lý Huyền thở dài một tiếng, hú hồn nghĩ. Thịnh Mẫn không biết anh đã nói chuyện với Dương Nhứ, mấy ngày nay, chẳng phải ngày nào cũng dỗ dành anh như thường đó sao.
“Em ở đâu vậy?” Trong lòng Lý Huyền vẫn nóng như lửa đốt, anh dứt khoát đâm thủng lớp giấy cửa sổ: “Dương Nhứ đã nói hết cho anh biết rồi.”
Đầu bên kia lập tức lặng thinh tận nửa phút, sau đó Thịnh Mẫn mới lên tiếng, có lẽ là ảo giác của anh, giọng điệu của cậu có gì đó thay đổi một cách khó tả. Có phần giống trái cây khô héo rơi khỏi cành cây bị gọt sạch vỏ, lộ ra phần ruột thối rữa: “Nói gì với anh cơ? Cậu ta đâu biết gì.”
Chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi, hầu kết của Lý Huyền trượt lên trượt xuống. Trong giây lát, trong đầu anh xuất hiện tới tám trăm suy nghĩ chẳng lành, việc không thể hiểu rõ được mới là việc khiến người ta lo lắng nhất.
“Cậu ta không biết, anh cũng không được biết sao?” Trong lòng anh căng thẳng nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường: “Thịnh Mẫn, lần trước ở sân bay, em nói thế nào, em nói em không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-toi-duoc-gap-em/1074843/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.