Đó là một cảm giác rất lạ kỳ, rõ ràng vẫn là khuôn mặt của Thịnh Mẫn, nhưng trong khoảnh khắc đó thần thái của cậu lại giống như đã đổi thành một người khác.
Ảo giác. Trương San chìm vào suy nghĩ của mình, giày cao gót dưới chân không biết vì sao không chịu khống chế mà lui về sau một bước nhỏ.
Bà ta thử thăm dò kêu một tiếng. Người trước mặt lại không hề đáp lại, ánh mắt cậu sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào bà ta khiến bà ta nổi cả da gà.
Trên sân khấu không khí trở nên yên lặng một cách quỷ dị, đại khái hai người giằng co khoảng một phút, hình ảnh trên màn ảnh dừng lại, khiến những phóng viên phía dưới hai mặt nhìn nhau, trong phòng phát sóng trực tiếp fan hâm mộ cũng bàn tán sôi nổi.
“Sao thế nhỉ? Mạng của tôi bị lag à?”
“Tình huống gì thế này, nhanh lên đi chứ…”
“Thịnh Mẫn!” Trương San cảm thấy không ổn, bà ta cũng bất chấp là đang ở trên sân khấu, cao giọng kêu cậu.
“Hửm?” Lý Huyền như cười như không trả lời.
Anh thắng rồi.
Thì ra đánh bạc và đánh nhau cũng giống nhau, ai từ bỏ thì phải ra ngoài, người cố gắng ở lại sẽ có cơ hội chiến thắng cuối cùng.
Cho dù là cơ hội này phải dùng mạng để đổi lấy.
Ánh mắt anh lướt qua những phóng viên phía dưới, sau khi lướt qua một vòng, tầm mắt anh lại dừng lại trên khuôn mặt của Trương San.
“Tổng giám đốc Trương?” Lý Huyền cười: “Đừng nôn nóng như vậy chứ.”
Rốt cuộc anh cũng duỗi tay cầm lấy cây bút, Trương San
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-toi-duoc-gap-em/527867/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.