Triệu Tích Triết cứ như vậy mà biến mất khỏi công ty, cũng đột ngột giống như lúc gã đến.
Cũng không có nhiều người chú ý đến sự xuất hiện và biến mất của gã, chỉ duy nhất có dì lao công lo lắng đi hỏi thăm Sở Thiên Hằng: “Tiểu Triệu không tới nữa sao?”
“Đúng vậy, đại khái là gã đã được sắp xếp chỗ khác.” Ở công ty Sở Thiên Hằng luôn là người dịu dàng và nói nhiều nhất: “Dì à, làm sao vậy?”
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, dì chỉ hỏi một chút thôi.” Dì lao công liên tục xua tay, ấp a ấp úng nói: “Đứa nhỏ này cũng là người tốt, lúc dì có mấy đồ không nhấc nổi, cậu ta thường xuyên giúp dì bê đồ này nọ…”
Sở Thiên Hằng kể lại chuyện này cho Lý Huyền nghe, bọn họ ba người ở dưới lầu ăn cơm, Tề Bạc Nguyên cũng có ở đó, hừ lạnh một tiếng: “Giả vờ giả vịt.”
“Cậu là thầy bói à? Sao cậu có thành kiến lớn với người ta vậy?” Sở Thiên Hằng liếc nhìn Lý Huyền một cái, chỉnh lời Bạc Nguyên.
Thật ra anh ta không có nhiều ý kiến về Triệu Tích Triết, khả năng lớn là do anh ta không chứng kiến cảnh Lý Huyền đập chén ngày đó, không nhìn thấy cảnh tượng máu chảy đầm đìa, cũng không biết Triệu Tích Triết âm thầm đi theo vào bệnh viện như thế nào.
“Cần phải bấm quẻ sao? Tôi thấy tướng mạo gã liền biết gã có lòng dạ không tốt, hoàn toàn nằm ngoài phạm vị nhận biết của tôi. Nửa đời trước tôi chưa gặp người như vậy, tốt nhất nửa đời sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-toi-duoc-gap-em/527886/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.