Mưa rơi tí tách bên ô cửa sổ.
Thịnh Mẫn tỉnh giấc trong tiếng mưa rơi, tựa đầu lên cổ Lý Huyền, mơ màng hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Hai giờ rưỡi.”
“Buổi sáng à?”
“Chiều rồi.”
Thịnh Mẫn cử động, ánh nắng lấp lánh xuyên qua rèm cửa, có hơi chói mắt, cậu như động vật nhỏ sợ ánh sáng, ngay lập tức rúc vào lòng Lý Huyền: “Không phải đang mưa à? Sao vẫn còn mặt trời… Gạt người ta.”
“Ai gạt em?” Lý Huyền thấy dáng vẻ chưa tỉnh ngủ của cậu, nhịn cười nói.
“Anh.”
“Rồi rồi, là anh không đúng.” Giọng nói Lý Huyền chứa ý cười: “Để anh bảo Long Vương làm mưa tạnh sớm.”
Thịnh Mẫn không tiếp lời nữa, nhắm mắt nằm ngủ tiếp một chốc, chợt lại như vừa hồi hồn, giọng nói có chút lười biếng: “Đã trễ vậy rồi à?”
Lý Huyền dém chăn lại cho cậu: “Không trễ chút nào, buồn ngủ thì cứ ngủ thêm một lát đi.”
“Ngủ nhiều đến mức cả người đau nhức.” Thịnh Mẫn lẩm bẩm.
“Muốn dậy rồi à?”
Nghĩ một chút, cậu vẫn lắc đầu: “Không muốn dậy.”
Lý Huyền mỉm cười, thấp giọng thương lượng với cậu: “Vậy anh dậy trước nấu ít đồ ăn. Nấu xong lại kêu em dậy.”
“Được.” Thịnh Mẫn kéo chăn trùm lên mặt, mơ màng nhắm mắt ngủ.
Chưa ngủ được bao lâu, bây giờ kêu cậu thức dậy, thật sự là khó khăn.
Bao lâu nay đều tự ngủ một mình, bây giờ Lý Huyền vừa mới đi, lại chợt cảm thấy không quen.
Thịnh Mẫn dịch qua bên cạnh theo bản năng, bàn tay quyến luyến chạm vào chỗ Lý Huyền vừa nằm, đến khi hơi ấm còn sót lại dần biến mất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-toi-duoc-gap-em/527895/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.