Vạn Chú Thiên Chung khẽ lắc lư, Giang Nam đứng thẳng ở nơi đó, mục quang như điện, hướng phía dưới quét tới, rơi vào trên thân đám người Thánh Ma, Thiên Hoang, Hắc Điệt, Thanh Thường.
Y sam của hắn bay phất phới, phiêu động như lá cờ.
- Đi!
Thánh Ma thiên tôn xoay người xuyên qua lôi mạc sơn môn, biến mất không thấy.
Tử Hạm đạo mẫu, Thiên Hoang đạo quân, Vô Tà đạo quân cũng là không dám dừng lại, từng người tung người mà đi, Hắc Điệt, La Đà, Ba Hỗ cũng là không dám ở lâu, mạnh mẽ mang theo một ngụm khẩu khí vọt ra lôi mạc sơn môn, Đông Vân tiên vương cnagf là không dám ở lại nơ này.
Trước ơn môn chỉ còn lại Thanh THường cùng Tùng Nguyên hai người, cũng không có theo đó rời đi.
Hai người hướng về phía Giang Nam, Giang Nam nhìn về phía hai người, trợn mắt nhìn lẫn nhau một lúc lâu, Giang Nam đột nhiên khí tức héo tàn, đại chuông rơi xuống đất, vội vàng xếp bằng mà ngồi, điều hòa khí tức.
- Huyền Thiên, ngươi quả nhiên không có pháp lực!
Thanh Thường cười khanh khách nói:
- Ta nói chứ, làm sao ngươi lại hung mãnh như vậy, tế lên Tiên thiên pháp bảo đánh chết Thần Mẫu đạo quân, trọng thương bức lui Vạn Chú đạo quân, lại đem Bát Tiên Quân đánh đến sống không bằng chết, chấn thương đạo quả của bọn họ. Nếu tiêu hao như vậy mà ngươi còn có thể có pháp lực mà nói, ngươi liền không phải là Tiên Vương mà là Tiên Quân rồi!
Nàng cười đến phong tình vạn chủng, vòng eo thon dài như liễu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-ton/2227374/chuong-2292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.