Cuối mùa xuân chính là lúc bắt đầu mùa vụ, dân chúng đã nghỉ ngơi suốt mùa đông nên trông ai cũng hăng hái nhiệt tình. Đi qua nhiều thành trấn, hai bên bờ sông, kênh đào rộn ràng náo nhiệt tiếng người, là minh chứng cho tháng ngày thịnh thế phồn hoa.
Sở Uyên nhìn thấy trong lòng cũng vui vẻ rất nhiều.
“Hoàng thượng.”Ngày hôm đó, Tứ Hỉ công công mang áo choàng khoác lên người hắn, nói: ” Kế tiếp chính là thành Vân Thủy.”
Sở Uyên gật đầu, cũng không nói gì mà tiếp tục thất thần nhìn xa xăm.
Tri huyện ở thành Vân Thủy tên là Lưu Bật, một người họ hàng xa của Lưu Cung. Tuy chỉ là một chức quan thất phẩm nho nhỏ nhưng trong triều cũng có không ít người ước ao. Kênh đào vừa mở, tiền bạc cũng đỏ về, dù là xuôi nam buôn diêm, bắc thượng buôn muối, hay cùng người Tây Dương mua bán lá trà đồ sứ đều phải đi qua thành Vân Thủy nhỏ bé này. Cho dù không muốn tham lam thì cơ hội kiếm bạc cũng đầy rẫy, hơn hẳn những nơi thâm sơn cùng cốc khác. Vì vậy mới nhìn sơ qua Lưu Bật thấy rõ ràng nhất chính là ….béo núc ních!
Dù biết Sở Uyên muốn đến Giang Nam nhưng Lưu Bật cũng không có quá nhiều lo lắng. Trên sổ sách không có bất kì sai sót gì, trong phủ nha lại đều là người của hắn, mỗi người mỗi người đều là con ong giống nhau, ràng buộc lẫn nhau, không cần losẽ có người đứng ra cáo trạng. Hơn nữa còn có Cụ Lưu trong vương thành, là chỗ dựa cực kì vững chắc, nhiều năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong-cong-luoc/1674073/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.