Thuốc giải ư?
Đoạn Bạch Nguyệt khẽ nhíu mày, trước đó hắn không hề biết còn có chuyện như vậy.
Thấy hắn im lặng hồi lâu, người nọ không nhẫn được nữa, vung tay lên: ” Ta không muốn cùng nhãi con ngươi nói chuyện, gọi cha ngươi tới đây.”
Đoạn Bạch Nguyệt thanh giọng nói: ” Gia phụ qua đời đã nhiều năm rồi.”
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Sắc mặt nam nhân tràn đầy khiếp sợ, há miệng nửa ngày không nói ra được một chữ.
Đoạn Bạch Nguyệt lại hỏi: ” Tiền bối trúng độc?”
Vừa dứt lời thì đã thấy nam nhân mềm nhũn ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh!!
Đoạn Bạch Nguyệt không còn cách nào khác đành phải mang hắn ra khỏi cấm địa, an trí tại một khách phòng trong Tây Nam Phủ, sau đó mời đại phu tới trị liệu.
Đoạn Dao thò nửa cái đầu vào cửa nhìn lén.
“Vào đây!” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Đoạn Dao hết sức chột dạ: ” Thật sự là ta đánh hắn thành như vậy sao?” Không thể nào a, chỉ đánh một chưởng thôi mà, không phải võ công người này rất tà môn hay sao??
“Đang yên đang lành, chạy vào đó làm gì?” Đoạn Bạch Nguyệt đau đầu.
“Cũng không phải ta cố ý chạy vào.” Đoạn Dao thành thật trả lời: ” Ở sau núi gặp được thất bộ thanh nên đuổi theo, không chú ý đã đi vào khu cấm địa. Rồi đột nhiên hắn lao tới từ phía sau, không nói lời nào đã xuất chiêu, tình thế cấp bách nên ta đành phải cản một chưởng sau đó bỏ chạy.” Nói xong lại bổ sung:” Không hề sử dụng nhiều lực.”
“Thôi thôi, sau này cẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong-cong-luoc/1674086/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.