Đêm khuya vắng vẻ, Đoạn Bạch Nguyệt gác chân nằm trên giường, ngẩn người nhìn chăm chú vào đỉnh giường.
Bên cạnh cái gối có một con nhện cực lớn đang nằm, vô tội, rất vô tội, cực kì vô tội.
Trong phòng sát vách, Sở Uyên trằn trọc không ngủ được, vì vậy cầm lấy một quyển sách định giết thời gian. Quyển sách này là do Tứ Hỉ lúc đi mua điểm tâm thì tiện tay mang về, nói là bí sử về Tây Nam Vương, rất đẹp, ai cũng thích, thậm chí muốn mua được nó còn phải xếp hàng.
Sở Uyên mở trang thứ nhất ra, trên đó là một bức họa cực lớn, đem Tây Nam Phủ vẽ thành bách trùng oa, không chỉ có nhện độc mà còn có cả rắn độc rết độc kiến độc, Đoạn Bạch Nguyệt thì lại được vẽ thành một con yêu quái có cái đuôi bò cạp, mặt mày dữ tợn, nửa thân trên lõa lồ đang xé đùi dê.
Sở Hoàng “Cạch” một tiếng khép sách lại, nghĩ mình có cần phải hạ thánh chỉ quét sạch dân phong, để cho dân chúng chỉ được xem những thứ đáng xem hay không?.
………..
Hai người đều trằn trọc cả đêm không ngủ. Sáng sớm hôm sau Sở Uyên đã nghe loáng thoáng tiếng Tứ Hỉ công công đang trò chuyện bên ngoài, lại qua một lúc nữa thì cửa viện “kẽo kẹt” mở ra, rồi sau đó là giọng nói của Đoạn Bạch Nguyệt.
Sở Uyên khoác áo bước xuống giường, Tứ Hỉ vào phòng phục vụ hắn rửa mặt, nhân tiện dè dè dặt dặt hỏi rằng Tây Nam Vương đã mua sẵn điểm tâm rồi, Hoàng thượng muốn dùng luôn hay gọi đầu bếp dịch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong-cong-luoc/1674107/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.