Đi chơi nên làm xong muộn *^_^*
Hai người ôm nhau ngủ, mãi đến trưa vẫn chưa tỉnh dậy. Tứ Hỉ công công ở ngoài cửa nghe ngóng một trận vẫn không thấy bên trong tẩm cung có động tĩnh gì, vì vậy phân phó cấp dưới nấu vài món nóng ấm bổ dưỡng, đợi Hoàng thượng thức dậy sẽ đưa vào.
Lại nửa canh giờ trôi qua, ngoài trời nổi lên một trận mưa giông, đặc trưng của tiết trời ngày hè, đâu đó có tia sét giáng xuống như rạch ngang bầu trời, tiếng sấm ầm ầm rung động cả không gian, Sở Uyên bỗng nhiên mở mắt, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, hồi lâu mới nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
Đoạn Bạch Nguyệt vẫn đang say giấc mộng, rèm mi hơi ngắn, sống mũi thẳng tắp, viền môi rất mỏng, trên cằm có một vết sẹo nhỏ màu đen, rất nhạt, nếu không nhìn thật kĩ thì sẽ không phát hiện được, đó là vết thương mà nhiều năm trước lúc hai người luận võ lưu lại, qua nhiều năm như vậy rồi nhưng vẫn chưa biến mất hoàn toàn.
Hồi lâu sau, Sở Uyên mới nhẹ nhàng kéo cổ tay hắn qua, mạch đập dưới đầu ngón tay kiên định hữu lực, không nhìn ra bất cứ điều gì khác thường.
” Giờ thì yên tâm rồi chứ?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
Thân hình Sở Uyên căng cứng.
” Ta cũng đã nói rồi mà, lúc Kim Tàm Tuyến không phát tác thì không sao hết.” Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn: ” Ta nhất định sẽ không để bản thân mình gặp chuyện không may.”
Sở Uyên thu tay lại, nói: ” Ừ.”
Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay lên trán hắn thử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong-cong-luoc/1674163/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.