Vài chục năm trước, giang hồ Trung Nguyên cũng không phải hòa thuận vui vẻ giống như bây giờ, không chỉ có ma giáo ba không năm lúc chạy ra khiêu khích phá hoại, mà những môn phái còn lại trong giang hồ cũng hết lần này tới lần khác không chịu yên ổn, hầu như cách một vài ngày lại có môn phái ước hẹn ngày ẩu đả mắng chửi lẫn nhau. Tuy bình thường dân chúng đều thích miêu tả chuyện này như là huyết vũ tinh phong, may ra lúc trò chuyện tán gẫu còn có thêm cái để bàn luận, nhưng trên thực tế chuyện này lại càng giống chướng khí mịt mù hơn, bởi vì chửi tới chửi lui nhiều lắm cũng chỉ chứng minh miệng lưỡi lợi hại, chẳng khác gì những kẻ lưu manh đanh đá ngoài đồng ruộng cả.
Mà mấy loại chuyện như cãi nhau rồi kéo bè kéo phái đánh nhau thì tất nhiên là càng nhiều người càng tốt, do đó mỗi khi tới gần ngày các môn phái ước định thì các lưu manh trên đường phố bỗng chốc cũng biến thành đệ tử của các môn phái — vài văn tiền hai bữa cơm liền có thể mướn bọn họ một ngày đêm, không chỉ ồn ào ầm ĩ giọng nói lớn, mà mấy chuyện như ân cần thăm hỏi tổ tông nhà người ta cũng không hề có áp lực nào, với bọn họ mà nói thì là vừa thuận miệng lại vừa có lời. Những tên lưu manh này cũng cực kỳ vui vẻ khi tham gia loại chuyện này, nguyên nhân là gì thì trước tiên phải kể đến là có náo nhiệt để xem, vừa không tốn sức lại có tiền, còn được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong-cong-luoc/1674168/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.