Trong ngoài Tô Hoài sơn trang hầu như đều bị vây kín bởi Ngự lâm quân, ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được chứ đừng nói là người.
Trong phòng ngủ rất là yên tĩnh, yên tĩnh đến hầu như có thể nghe rõ ràng tiếng hít thở của đối phương.
Đoạn Bạch Nguyệt vẫn liên tục ngủ say, hay nói đúng hơn thì là hôn mê. Sở Uyên canh giữ ở bên giường, thi thoảng sẽ dùng mu bàn tay đặt lên trán hắn, nhiệt độ cơ thể lúc thì nóng như lửa đốt, lúc lại lạnh như băng, thời điểm nghiêm trọng, luồng khí thở ra đều nóng đến dọa người.
Tứ Hỉ công công thò đầu vào, muốn nói lại thôi.
Sở Uyên hỏi: ” Có chuyện gì?”
” Hoàng thượng, nên dùng bữa rồi.” Tứ Hỉ công công nhỏ giọng nói. Không ăn không uống canh giữ bên giường như thế này sao được a…
Sở Uyên lại hỏi: “Nam tiền bối có trở về lần nào không?”
” Không có, nghe nói là cùng Đoạn Tiểu Vương gia xuống chân núi tiếp khách.” Tứ Hỉ công công đáp.
Sở Uyên gật đầu, lại nhìn Đoạn Bạch Nguyệt, nói: ” Đợi lát nữa đi, bây giờ không muốn ăn.”
Tứ Hỉ công công thở dài trong lòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, cũng không biết bên ngoài đang là giờ nào. Đoạn Bạch Nguyệt mơ màng mở mắt ra, nhìn đỉnh giường khắc hoa phía trên, hồi lâu sau ý thức mới dần dần thanh tỉnh.
Sở Uyên giúp hắn lau mồ hôi lạnh trên trán: “Ngươi tỉnh rồi.”
Đoạn Bạch Nguyệt chống người ngồi dậy, nói: ” Ta ngủ mấy ngày?”
” Suy nghĩ nhiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong-cong-luoc/1674171/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.