” Năm đó theo phụ vương cùng nhau bắc tiến hướng Cao Ly, trở về tây nam không bao lâu sau thì khối ngọc quyết kia liền bị mất.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Trước đó ta vẫn luôn mang theo bên mình nên khi phát hiện không thấy đâu nữa thì cả thành Đại Lý cũng đều bị lật tung lên ba bốn lần, nhưng vẫn không cách nào tìm được.”
Sở Uyên cau mày: ” Vì sao lại không nói cho ta biết sớm?”
” Sợ ngươi tức giận.” Đoạn Bạch Nguyệt thành thành thật thật nói: ” Nhiều năm qua ta vẫn không ngừng tìm kiếm.” WTOthaochetmiluon
Sở Uyên liếc mắt nhìn lên bàn. WTOthaochetmiluon
Đoạn Bạch Nguyệt nói tiếp: ” Có thể là kẻ nào đó đã giả mạo thân phận của ta, ở tây nam lừa tài gạt sắc, cũng có thể chính là Lệ Thước kia đang nói dối, còn về mục đích là gì, ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
” Còn chiến sự thì sao?” Sở Uyên hỏi.
” Chiến sự tất nhiên phải lấy làm trọng.” Đoạn Bạch Nguyệt hôn nhẹ tay hắn: ” Cho nên ngươi phải cho ta thời gian, chuyện này có chút kì quái, để ta về trước tra xét một chút, tóm lại là bất kể thế nào ta cũng sẽ cho ngươi câu trả lời thỏa đáng.”
Sở Uyên nói: ” Có cần trẫm dẫn theo Lệ Thước tới Đông Hải không?”
” Nếu có thể như vậy, tất nhiên là hay nhất.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.
Sở Uyên liếc hắn một cái. dfoiudasifiyadsutfyardy
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Không dẫn theo cũng được.”
Sở Uyên rút tay về, lại nói: ” Được rồi, trở về Đông Hải đi.”
” Cứ như vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong-cong-luoc/1674237/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.