Sở Uyên nói: ” Giúp trẫm tìm một thứ.”
” Muốn cái gì?” Diệp Cẩn hỏi.
Sở Uyên nói: ” Hoa Đinh Ngân.”
” Độc xà ư?” Diệp Cẩn nhíu mày: ” Loại này còn độc hơn cả ngũ bộ xà, không phải đồ chơi đâu, ngươi muốn nó làm cái gì?”
Ngũ bộ xà: rắn độc, nhân gia đã giải thích rõ ở= 8.3m thì độc phát tác, ý chỉ mức độ nguy hiểm.
Sở Uyên đáp: ” Tặng người.”
“….Trong Quỳnh Hoa Cốc có, lần tới sẽ bắt tới cho ngươi một con.” Diệp Cẩn nói, lại thuận miệng hỏi: ” Định tặng cho ai vậy?”
Sở Uyên đáp: ” Không có tên tuổi gì, chỉ là ám tuyến của trẫm tại dân gian thôi, hắn vẫn luôn thích những thứ này.”
Diệp Cẩn gật đầu: ” Được.”
Sở Uyên lau tay, nói: ” Bánh bao cũng ăn xong rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nay khổ cực ngươi rồi.”
” Ngươi ngủ.” Diệp Cẩn nói: ” Ta ở đây canh chừng ngươi.”
Sở Uyên ho khan hai tiếng: ” Thiên Phong đâu?”
” Hắn đang cùng Ôn đại nhân thương nghị chiến sự.” Diệp Cẩn đá rơi giày, tự mình bò lên giường, dự định chợp mắt một lúc.
Đoạn Bạch Nguyệt: “…..”
” Tiểu Cẩn!” Sở Uyên đột nhiên ngồi bật dậy.
” Làm sao vậy?” Diệp Cẩn không hiểu.
” Tự dưng trẫm muốn ra ngoài đi dạo một chút.” Sở Uyên rất là bình tĩnh.
” Phong hàn còn chưa khỏi, đi dạo cái gì mà đi dạo, lại phát sốt thì làm sao bây giờ?” Diệp Cẩn nhíu mày, lại đưa tay lên trán hắn thử nhiệt độ: ” Không được, mau đi ngủ.”
” Đã không sao rồi.” Sở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong-cong-luoc/1674244/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.