Vật biểu tượng giang hồ cảm thấy có lẽ mình đã bị hoa mắt.
” Ngươi là người phương nào?” Phong Lôi che đầu vai, máu tươi không ngừng tuôn ra, đáy mắt tràn đầy hận ý, ngũ quan hầu như muốn vặn vẹo biến hình.
” Trong tháp có cái gì?” Sở Uyên lạnh lùng hỏi.
Phong Lôi hú lên quái dị, xông lên muốn cùng hắn đồng quy vu tận thì lại bị ám vệ dùng roi sắt ngăn cản.
” Canh chừng hắn.” Sở Uyên cũng không muốn lãng phí nhiều thời gian, chỉ phân phó một câu như vậy rồi xoay người đi xuống núi đá.
Ám vệ đồng thanh hô một tiếng, rất là đắc ý —thế này cũng tính là người cứu giá rồi đúng không.
Dưới chân núi, Tiêu Tiêu Nhi vào tháp Linh Lung rồi vẫn không thấy có gì khác thường, nhưng còn chưa kịp tra xét tỉ mỉ thì đã thấy tâm phúc của hắn vội vã chạy vào, nói có một thủ vệ chỉ bị đánh ngất xỉu, lúc nãy tỉnh lại thì nói người ám sát hắn cũng không phải là vị khách nhân tới từ Đông Hải kia, mà chính là Phong Lôi.
Tiêu Tiêu Nhi nghe vậy sắc mặt đại biến, cũng không kịp nghĩ nhiều, xoay người rời khỏi tháp Linh Lung, nhưng vừa mới ra cửa thì đã thấy quản gia thở hồng hộc chạy tới, nói là có một chi quân đội đang bao vây xung quanh sơn trang, nghe nói là muốn tróc nã phản tặc.
Quân đội? Đoạn Bạch Nguyệt ẩn núp ở một nơi bí mật gần đó nghe vậy khẽ nhíu mày, vừa định đi xem thử rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thì lại nghe phía sau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong-cong-luoc/1674269/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.