Điện Ôn Tuyền vừa mới được tân trang lại, nhìn tinh xảo hơn lúc trước rất nhiều. Nội thị đều đã lui ra ngoài từ lâu, Đoạn Bạch Nguyệt ôm Sở Uyên vào trong ngực: ” Nơi này đã tu sửa lại sao?”
” Ừ, là Mộc Si tiền bối làm.” Sở Uyên ngẩng đầu nhìn lên phía trên: ” Tiền bối đã tự mình cải tiến lại phần nóc của điện Ôn Tuyền này, thứ nhất là vì tản hơi nước, thứ hai là vì ánh trăng có thể chiếu vào, người ngâm ôn tuyền cũng có thể ngắm trời sao.”
” Nóc trống không thế này, nếu trời không mưa thì đúng là đẹp thật, nhưng nếu trời mưa to, nước tràn vào thì phải làm sao bây giờ?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.
” Bởi cho nên mới nói ngươi là cái loại người không hề có chút tình thú.” Sở Uyên dựa vào lồng ngực hắn, đưa tay kéo lấy một lọn tóc của hắn, nói tiếp: ” Nếu đổi thành người khác, có thể cùng nhau ở trong điện Ôn Tuyền này một đêm, nghe tiếng gió nhè nhẹ thổi, nhìn mưa rơi tí tách nhỏ xuống, ẩm rượu ngâm thơ, là ý cảnh và tâm cảnh có cầu cũng không được, còn ngươi lại nghĩ nếu mưa to nước tràn vào thì phải làm sao.” (Đoạn nương nương a~, còn thua Tần huynh nhiều quá nhé, người ta biết làm thơ tặng vợ kìa)
Đoạn Bạch Nguyệt: “….”
Ta còn chưa nói chuyện nhỡ đâu có thích khách.
Sở Uyên vòng hai tay ôm lấy cổ hắn, an ủi: ” Có điều cũng không sao, trẫm sẽ không chê ngươi.” Thô bỉ thì thô bỉ vậy, dù sao chỉ có một người này, cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong-cong-luoc/1674283/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.