Đoạn Bạch Nguyệt thu tay lại, sau đó vẻ mặt cứng đờ.
Sở Uyên không hiểu: ” Gì vậy?”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tiểu hoa miêu.”
Sở Uyên ngẩn người, sau khi phản ứng lại thì đem mặt chôn trong lồng ngực hắn, lau qua lau lại nửa ngày.
Đoạn Bạch Nguyệt cười ôm chặt hắn: ” Ta tưởng hôm nay ngươi phải bận rộn cả buổi sáng, bây giờ đã rảnh rồi sao?”
” Nạp Ngõa đã trở về Bạch Tượng quốc, còn tặng chúng ta một lễ vật.” Sở Uyên nói: ” Là một đóa Mịch Đàm, nghe nói có thể cải tử hồi sinh.”
” Thế gian này nào có nhiều loại đồ chơi có thể cải tử hồi sinh như vậy! Lần trước Sở Hạng giả mạo ta tiếp cận Lệ Thước cũng nói là vì lừa lấy Linh Lung Trản của Thiên Ưng Các, có thể cải tử hồi sinh.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Diệp Cốc chủ đâu? Hắn thấy thế nào?”
” Có thứ đồ chơi li kỳ cổ quái như vậy, tất nhiên Tiểu Cẩn sẽ thích, cho dù không thể thật sự cải tử hồi sinh thì cũng là thứ hắn chưa từng nhìn thấy bao giờ.” Sở Uyên dùng ống tay áo giúp Đoạn Bạch Nguyệt lau mặt: ” Bẩn chết, đang lúc hành quân đánh giặc thế này, ai còn muốn mừng sinh nhật gì nữa, nếu ngươi có tâm thì cùng ta ăn bát mì là được rồi, cần gì phải tự mình vào bếp, hơn nữa ngươi biết nấu sao?”
Đoạn Bạch Nguyệt đáp: ” Chắc cũng giống vo gạo vậy thôi.”
Sở Uyên lắc đầu, lôi hắn đi về phía cửa, quyết định sau này không bao giờ để người này tới phòng bếp nữa,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong-cong-luoc/1674319/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.