Trong tất cả các vị phi tử, chỉ duy nhất một mình Khổng Huyền Cơ sau khi khôi phục trí nhớ vẫn chưa được thị tẩm. Sở dĩ Cổ Tịch không đụng đến nàng cũng bởi vì Khổng Huyền Cơ thật giống một con công xòe đuôi cao ngạo, muốn đụng đến nàng hầu hết phải chịu được sự khinh bỉ của nàng, hệt như sự ban phát của nữ hoàng dành cho thứ dân hạ tiện.
- Ngưng tỷ..
Trong thư phòng, Huyền Cơ ôm chầm lấy eo của Ngữ Ngưng, ngăn không cho nàng ấy đọc sách nữa, hai chữ Ngưng tỷ kéo dài từ nhà các nàng đến tận Nguyên Thụy. Ngữ Ngưng hơi nhíu mi lại, hỏi:
- Có chuyện gì?
Huyền Cơ cũng không phải nóng vội gì, nhưng nàng không hiểu sao Cổ Tịch cứ không chịu chạm vào nàng, rõ ràng là các nàng cứ nằm cạnh nhau mà lại không động chạm.. Nàng thật tức giận, cũng thật oan ức, phải đem chuyện này cáo trạng cho Ngưng tỷ.
- Chị.. Tịch không chịu chạm vào em..
Huyền Cơ đem uất ức tích tụ mấy tháng nay kể cho Ngữ Ngưng nghe, Ngữ Ngưng hơi nhíu mày đăm chiêu suy nghĩ gì đó, sau đó nói: - Chuyện phu thê kiếp trước có làm qua rồi, không tính chưa đụng qua.
- Ngưng tỷ... Không tính vậy được... Cổ Tịch không chạm vào em có phải không yêu thương em không? Để em còn rút lui...- Huyền Cơ đem đôi mắt long lanh ánh nước nhìn Ngữ Ngưng, chỉ hi vọng chị cả động lòng la rầy Cổ Tịch vài câu.
Ngẫm lại cũng thấy đúng, tại sao Cổ Tịch không động vào Khả Thanh, không phải kiếp trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong-luyen/2413790/quyen-2-chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.