Mất nửa tháng trời Cảnh Tịch mới đến được cổng thành Trường An, nàng thong thả dắt ngựa đi vào bên trong thành, Lộ Kiều nhìn nàng mỉm cười, nụ cười như muốn nói rằng, "Chúng ta sắp đón được thê tử về rồi". Hai người thấy bảng hiệu Tô gia tiền trang khá to ở cổng thành Nam, đi vài bước lại thấy Tô gia phấn son, Tô gia lụa, Tô gia bán lúa gạo. Tô gia thật sự rất bành chướng, mà Nam quốc Trữ Kiện chẳng hề kiêng dè gì Tô gia, có thể nói giao tình khá tốt, trong đó có cả sự tin tưởng tuyệt đối.
Nếu không tin tưởng, Trữ Kiện vương phải sớm đem Tô gia dẹp xuống, vì ai độc quyền thị trường đều là điều không tốt. Mà Tô gia có thể nói là nắm cả kinh tế của Nam quốc. Cảnh Tịch nhìn ngó một chút, thấy bóng dáng quen thuộc, liền nói với Lộ Kiều.
- Hình như trong cửa hiệu phấn son là Ánh Tuyết cô nương, ngươi lại xem thử xem, cái tiệm to nhất đó.
Lộ Kiều theo hướng tay của Cảnh Tịch mà nhìn, nheo cả mắt lại cũng không thấy được gì, bèn chạy như bay lại nhìn cho rõ. Là Ánh Tuyết, đúng là nàng rồi, tên là Ánh Tuyết nhưng nàng lại rất ấm áp, nhìn thấy Ánh Tuyết, lòng như tảng băng của Lộ Kiều cũng muốn tan chảy. Nàng gọi một tiếng:
- Tuyết!
Ánh Tuyết đang dọn dẹp cửa hiệu chuẩn bị bán phấn son, nghe thấy giọng nói quen thuộc bèn quay đầu nhìn sang, là Lộ Kiều, người mà nàng nghĩ sẽ vĩnh bất tương kiến, nàng ấy đang đứng, chân thật đứng đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong-luyen/2414055/quyen-1-chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.