Lâu Thất vẫn luôn chú ý tới thần sắc của cô ta, khi cô ta vừa nói xong, nàng rút roi ra nhanh như chớp, chiếc roi liền được quất mạnh vào mặt tường ở bên.
Thần sắc Ngư Nữ số một cả kinh, thế nhưng liền thấy, thế nhưng lại bình tĩnh rất nhanh, lộ ra vẻ tuyệt vọng ắt phải chết, cười lớn ha ha trên nỗi đau của người khác, "Dùng một cái roi mà muốn phá cánh cửa đá này sao? Rõ là suy nghĩ hão huyền mà! Có gộp lại hết sức lực của mấy ngươi thì cũng chẳng có cách nào để phá nát cánh cửa này đâu!"
"Vậy sao?" Roi này vừa hạ, bức tường quả thực chẳng động đậy gì, thế nhưng Lâu Thất lại nhướn mày.
Trầm Sát nhìn nàng một cái, trong mắt mang theo ý cười, mặc nàng làm đi làm lại.
Lâu Thất thu roi lại, ra hiệu cho Nguyệt thả cô ta ra, dù sao thì cô ta cũng chẳng chạy nổi. Ngư Nữ số một đứng thẳng tắp, đột nhiên nghe thấy Lâu Thất rất chắc chắn mà nói, "Ba người bọn chúng ở trong phải không?"
"Sao ngươi lại biết?" Cô ta lại lỡ miệng hỏi.
Lâu Thất cười rộ lên, "Đoán thôi."
"Cứ cho là ngươi đoán trúng, cũng chẳng mở được cánh cửa này." Ngư Nữ số một nhìn về cửa ra của đường nước mà bọn họ vừa rơi ra, Trần Thập nhìn theo, đột nhiên kinh ngạc nói, "Dòng chảy đã mạnh hơn rồi!"
Vốn khi bọn họ vừa ra khỏi, dòng nước đó không hề mạnh, thế nhưng giờ lại chảy xiết gấp hai lần! Hắn vừa dứt lời, Nguyệt đã đi qua xem xét nơi đó theo bản năng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong-sung-ai/329155/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.