Trầm Sát bỗng nhiên nở nụ cười khá nhạt.
Thấy hắn cười, Lâu Thất hơi sững người. Vị bạo quân đại thần này cười gì lúc này?
Nhưng Phi Hoan cũng nhìn thấy nụ cười đó.
Cô ta ngẩn người ra.
Cô ta không ngờ Trầm Sát cũng biết cười, cô ta không ngờ nụ cười của Trầm Sát lại rạng rỡ tới vậy, sự lạnh lùng vô tình giống như băng sương tích tuyết, vô cùng giá buốt bỗng trở thành băng tuyết tan chảy, rực rỡ ánh sáng chỉ vì nụ cười này.
Nếu như hắn cười như vậy, danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nam sẽ chẳng có ai có thể tranh giành với hắn.
Trầm Sát ôm lấy eo Lâu Thất, chậm rãi nói: "Thiên hạ này, nàng muốn giết ai thì giết, giết không được thì bổn đế quân giết giúp nàng."
Vừa dứt lời tay hắn nắm nhẹ trong không khí, Phi Hoan chỉ cảm thấy một khí lức cực mạnh túm tới, cô ta không thể kiểm soát được bản thân, cứ thế bay về phía hắn.
Sát khí ngập trời, không ai có thể bỏ qua.
Trầm Sát thực sự muốn giết cô ta, thực sự muốn giết cô ta, không hề do dự.
Cô ta rõ ràng là mấu chốt quan trọng trong việc giải cổ của hắn! Lẽ nào hắn không muốn sống nữa?
Phi Hoan kêu lên: "Đế quân! Tiểu nữ thoát ly Tây Cương, không làm thánh nữ nữa, tiểu nữ chỉ làm tì thiếp của chàng, không cần danh phận, như vậy được chứ?"
"Ngươi không xứng." Trầm Sát đã bắt người tới trước mặt, nhưng không chạm vào cô ta, hắn giơ tay lên giống như một bàn tay vô hình giữ chặt lấy Phi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong-sung-ai/698038/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.