"Ra ngoài." Giọng nói của Trầm Sát lạnh lùng, không chấp nhận phản bác.
Nguyệt dẫn theo mọi người lùi ra khỏi nham động từ một hướng khác. Nham động không phải chỉ có một cửa động, sau khi vào xong họ phát hiện ở chỗ khác cũng có các cửa ra kích thước khác nhau.
Sau khi họ lùi ra, trong nham động chỉ còn lại bốn người, Trầm Sát và Lâu Thất, nhìn Trần Thập ôm đứa bé đứng đất động trên tảng đá.
"Cô nương..." Trần Thập khẽ gọi nhìn Lâu Thất.
Hắn có thể cảm nhận được rằng cô nương nhà hắn đang lo lắng, gương mặt ngọc ngà của nàng đang căng thẳng, khóe miệng mím chặt. Hắn biết bên cạnh hắn chắc chắn có thứ gì đó mà tới nàng cũng cảm thấy đáng sợ, nhưng nhìn nàng không hiểu tại sao hắn lại không lo lắng, không căng thẳng nữa.
Trần Thập biết Lâu Thất sợ hắn chết.
Một thị vệ được chủ tử coi trọng tới vậy, quan tâm tới vậy là đủ rồi.
Lâu Thất nhìn hắn, trên gương mặt tuấn tú của Trần Thập lúc này xuất hiện một nụ cười thoáng quá, nàng sững người cả giận nói: "Trần Thập, ngươi cười cũng vô dụng, cẩn thận cho bổn cô nương, nếu không sau khi ngươi chết ta sẽ lột da ngươi làm trống da người."
Hiếm khi nàng nói lời khó nghe. Nghĩ cũng đúng, Trần Thập là nàng dùng Bổn Mệnh Huyết Chú, suýt mất mạng mới cứu được, Vân Hoa Trùng còn không thể khiến hắn chết, ở đây chỉ có một con quái vật như thế, chắc cũng không tới mức chết ở đây.
Trần Thập càng cười rạng rỡ hơn.
"Từ từ bước lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong-sung-ai/698088/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.