Kỳ Huyên cùng Yến Quy ở trong sân, mỗi ngày sinh hoạt thật vui vẻ.
Mấy ngày trước đám văn nhân nhã sĩ kia đến kiếm chuyện, đã sớm bị Kỳ Huyên quẳng hết ra sau đầu, đối với những người không quan trọng, hắn chưa bao giờ nhớ đến cả.
Một hôm, sau khi hai người thức dậy, dùng đồ ăn sáng xong thì ngồi trong viện chơi cờ phẩm trà.
Đột nhiên có tiếng ồn truyền đến cửa viện, sau đó một đội quan binh xông vào, mâu quang Kỳ Huyên trầm xuống, đứng dậy, thản nhiên hỏi: “Chuyện gì?”
“Bắt về.” Ai ngờ quan binh đi đầu không để ý đến hắn, vung tay lên, các quan binh còn lại cũng định đi lên bắt Kỳ Huyên và Yến Quy.
“Làm càn!” Kỳ Huyên quát lạnh một tiếng, khiến bọn quan binh hoảng sợ, quan binh đi đầu phục hồi tinh thần trước, đỏ mặt tía tai rống to, “Ngươi mới làm càn! Một điêu dân nho nhỏ như ngươi cũng dám to tiếng với lão tử sao?”
Vừa dứt lời, quan binh kia chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó liền bị quăng một tát tai, “Ba!” một tiếng giòn vang, nửa bên mặt nháy mắt đã sưng lên.
Hắn bị đánh cho choáng váng, thật vất vả mới lấy lại được tiêu cự, thì trước mắt đột nhiên có nhiều hơn một người, mặc trang phục bình thường, gương mặt xơ xác tiêu điều trừng bọn họ.
Người tới đương nhiên là Ẩn nhất, sau khi Kỳ Huyên rời đi, cả bọn ám vệ đều rời đi, phụ trách bảo hộ Kỳ Huyên và Yến Quy.
“Ngươi cũng dám đánh lão tử! Mang hết đi cho ta!” Quan binh kia tức giận đến xanh mặt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong/561114/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.