Sau khi đưa Thái hậu đến Phổ Đàn tự, Kỳ Huyên rốt cuộc cũng đã không còn hậu cố chi ưu để đối phó Phàn tướng. Hắn không cần phải lo lắng rằng lúc đối phó Phàn tướng sẽ bị Thái hậu đâm cho một dao từ sau lưng.
Cho dù hắn không có bao nhiêu cảm tình với hậu cung, nhưng cũng không cho phép Thái hậu gây sóng gió ở đây. Nay đã có thể tiễn bước Thái hậu rồi, hắn như hộc ra được một ngụm khí độc vậy.
Bất luận là do Thái hậu đã thật sự đầu hàng, hay chỉ vì sau này muốn Đông Sơn tái khởi mới lựa chọn tạm thời cúi đầu cũng tốt, ít nhất trong khi nàng không có mặt, Kỳ Huyên sẽ không cần phải quá đề phòng đối phương nữa.
Nói đến cũng thật đáng buồn, Thái hậu với hắn trước mặt người khác là mẫu tử, thật ra lại như cừu nhân chỉ một lòng muốn đẩy đối phương vào chỗ chết. Đáng lẽ hắn có thể nương tay với mẫu hậu rồi. Thế nhưng mẫu hậu của hắn ấy à, hạ thủ với hắn cũng quá dễ dàng đi.
Kỳ Huyên chỉ cần vừa nghĩ đến bát canh ngọt ngào nhưng có độc kia, trong lòng lập tức lạnh lẽo. Kiếp trước Liễu phi đưa canh cho hắn uống, nhờ hắn có thuốc giải độc mới bình an vô sự được.
Giờ không có Liễu phi, canh đó là do chính mẫu hậu tự mình bưng đến cho hắn.
Uống xong bát canh, cũng chính là đoạn tuyệt chút thân tình cuối cùng với Thái hậu. Kỳ Huyên còn lưu lại cái mạng cho nàng, nói trắng ra, là vì thanh danh của bản thân mà thôi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-vuong/561186/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.