Chương 40:
Nàng buộc một sợi dây trước mặt Ngọc Bất Nhiễm, đầu dây treo một chiếc lục lạc, nó kêu lên thì lục lạc bên hông nàng cũng sẽ kêu lên.
Việc duy nhất Ngọc Bất Nhiễm có thể làm bây giờ là hít thở thật mạnh, nàng có thể nghĩ ra chiêu này cũng không dễ dàng gì.
"Thử xem đi." Nàng hào hứng nói.
Ngọc Bất Nhiễm im lặng một lát cũng thật sự hít một hơi thật mạnh, lục lạc vừa động, chuông bạc bên hông Trình Tuyết Ý liền vang lên.
"Hoàn hảo!" Nàng vui vẻ nói: “Vậy ta đi đây, Đạo quân nghỉ ngơi đi, chờ ta quay lại."
Trước kia khi nàng chưa đến vốn cũng có người chăm sóc hắn.
Khi các nàng đi cũng sẽ nói một tiếng, nhưng lại không nói cho hắn biết đi đâu, cũng không có sự sắp xếp chu đáo như lục lạc này.
Hắn nằm một mình ở đây ngày này qua ngày khác, nhớ lại mọi chuyện xảy ra ở Phệ Tâm Cốc, không thể nói cho ai, cũng không thể làm gì, cứ như vậy rồi dần mệt mỏi đến chết lặng, thậm chí còn có chút lo âu hoảng sợ.
Trình Tuyết Ý xuất hiện, vốn tưởng rằng là một cơn ác mộng lớn hơn, không ngờ...
Ngọc Bất Nhiễm không thể cử động đầu, đương nhiên không thể nhìn theo nàng rời đi.
Hắn không nghe thấy tiếng bước chân đặc biệt của nàng liền biết nàng đã đi rồi.
Có một khoảnh khắc, hắn cảm thấy Bồ Thảo Các thật vắng vẻ.
Bên ngoài Bồ Thảo Các, Trình Tuyết Ý giơ tay che nắng liếc nhìn giường bệnh trong phòng, hy vọng hắn thật sự sẽ sử dụng lục lạc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/de-xong-moi-biet-nham-nguoi/2707143/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.