Ngày hôm sau tôi tỉnh lại thì bên cạnh không có ai, cũng không biết Triệu Tĩnh hay là tôi làm, dù sao tôi ôm cái gối trong lòng.
Tôi xuống giường mặc quần áo rửa mặt, đúng lúc Triệu Tĩnh làm xong bữa sáng.
Chúng tôi vừa nói vừa cười ăn xong bữa sáng, cô ta chân thành làm nhiệm vụ hướng dẫn viên du lịch của mình, đưa tôi đi tham quan những nơi cổ xưa trong thị trấn này.
Nói là những nơi cổ xưa nhưng sau khi tôi đến nơi mới phát hiện đó là lăng Thanh Vĩnh nằm dưới chân núi Khải Vận.
Lăng Thanh Vĩnh này được xếp vào danh sách di tích văn hóa cần được bảo vệ hàng đầu quốc gia từ năm 1988, bên trong chôn cất tổ tiên sáu đời Mãnh Ca Thiếp Mộc Nhĩ, ông cố Phúc Mãn, ông nội Giác Xương An, ba và Bác của Nỗ Nhĩ Cáp Xích
Sau khi vào lăng, tôi và Triệu Tĩnh mỗi người mua vé vào cửa với giá một trăm năm mươi nghìn.
Triệu Tĩnh nhìn tôi, tôi biết cô ta cười cái gì, đó là cười khổ, tôi đoán nụ cười khổ này giống như năm đó Phổ Nghi giải phóng vào Cố Cung, kết quả lại phải mua vé vào cửa.
“Tổ tiên của chúng tôi và tổ tiên của Nỗ Nhĩ Cáp Xích đều là Mãnh Ca Thiếp Mộc Nhĩ, nhưng Mãnh Ca Thiếp Mộc Nhĩ sinh hai đứa con trai, một người là Sách Trường A, một người là Giác Xương An, người trước là tổ tiên của chúng tôi, mà người sau là tổ tiên của Nỗ Nhĩ Cáp Xích.
Cho nên nói chúng tôi là hoàng tộc vừa đúng lại không đúng.”
Có lẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-ay-toi-roi-vao/455822/chuong-261.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.