Luân Đôn
Hãng du lịch gọi điện cho tôi vào buổi sáng sớm, thị thực của chúng tôi sẵn sàng, tôi có thể lấy hộ chiếu. Keira vẫn đang ngủ, tôi quyết định đến đó và mua một ít sẽ với bánh mì trên đường. Trời lạnh, những viên gạch lác đường ở Place Cresswell trơn trợt. Khi đi đến góc đường, tôi làm một cử chỉ nhỏ với ông chủ tiệm và nhận được cái gật đầu thay lời chào, điện thoại tôi reo lên. Có lẽ Keira không đọc được lời nhắn tôi để lại trên bếp. Trước sự ngạc nhiên của mình, tôi nghe thấy giọng Martyn.
-Tôi rất xin lỗi vì ngày hôm đó, cậu ta nói.
-Không sao, tôi đã lo lắng chuyện gì đã xảy ra với anh vì anh trông có vẻ rất thất thường.
-Tôi gần như mất việc, Adrian, vì lợi ích của anh, chuyến đi cuối cùng anh thực hiện đến đài quan sát và tôi đã làm một vài nghiên cứu cho anh với tất cả những thiết bị chúng tôi có tại Jodrell.
-Nhưng, anh đang nói về cái gì vậy?
-Bằng lý do mà tôi đã để cho một người không phải là nhân viên vào trong đó, trong trường hợp này là Walter bạn của anh, họ đã đe dọa sa thải tôi trên cơ sở mắc phải một hành vi sai trái nghiêm trọng.
-“Họ” là ai?
-Những người tài trợ cho đài quan sát, chính phủ của chúng ta.
-Cuối cùng, Martyn, chuyến đi đó hoàn toàn vô hại, tôi và Walter đều là thành viên của Học viện, không có lý lẽ gì cả!
-Nếu vậy, Adrian, đó là lý do vì sao tôi mất khá lâu mới nhớ ra, cũng là lý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-dau-tien/228126/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.