Paris
Ngọn đèn nhỏ tỏa sáng trong văn phòng của Inovy. Vị giáo sư đang ghi chú vào quyển sổ tay cho một cuộc hẹn. Điện thoại đổ chuông, ông gỡ chiếc kính ra và nhấc máy.
-Tôi muốn thông báo cho ông rằng cậu ta đã gần đến đích.
-Cô ấy đã đọc rồi à?
-Phải, vào sáng nay.
-Họ phản ứng như thế nào?
-Vẫn còn quá sớm để trả lời…
Inovy cảm ơn Walter. Ông gọi một cuộc điện thoại khác và chờ nó được chấp nhận.
-Lá thư của cậu đã đến nơi an toàn, tôi muốn cảm on cậu, cậu đã viết hết mọi thứ tôi nói với cậu chứ?
-Tôi sao chép hết mọi lời của ông, chỉ cho phép mình thêm vào mấy dòng ngắn.
-Tôi đã yêu cầu cậu đừng thay đổi bất kỳ điều gì!
-Vậy thì tại sao ông không tự mình đi mà gửi nó? Không nói hết tất cả ra với cô ấy đi? Sao lại dùng tôi như một người trung gian? Tôi không thể hiểu nổi ông đang chơi trò gì!
-Tôi cũng mong đây chỉ là một trò chơi, nó cho anh nhiều sự tính nhiệm hơn là cho tôi, nhiều hơn bất kỳ ai, tôi không có nuôi hy vọng bằng cách nói cho anh điều này, Max. Anh là giáo viên của cô ấy, chứ không phải tôi. Khi tôi gọi một vài ngày để chứng thực thông tin có từ Yell, nó thậm chí sẽ thuyết phục hơn. Không phải chúng ta đã nói rằng hai cái đầu thì tốt hơn một sao?
-Không phải khi hai ý kiến đến từ cùng một người.
-Chúng ta là người duy nhất biết việc đó, không phải sao? Nếu cậu không cảm thấy thoải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-dau-tien/228128/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.