Đã nhiều năm Trường Nam không đổ một trận tuyết lớn như thế, người đi đường lẫn xe cộ đều thưa thớt.
Trong xe mở điều hòa, bật một bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng chậm rãi, khác hoàn toàn với khung cảnh trời đông tuyết phủ ngoài kia.
Chung Độ lên xe ngoài câu “Phiền cậu rồi” ra thì không nói gì nữa. Anh không biết giao tiếp, cũng không còn hơi sức để chuyện trò, chỉ biết thầm cảm ơn sự ân cần của thiên sứ nhỏ áo đen này.
Ân cần vì đã không hỏi anh tại sao đêm giao thừa mà một mình ngồi ở chỗ vắng vẻ, không có điện thoại tại sao không bắt xe hay đi bộ nhờ người ta giúp đỡ, mà lại ngồi đờ ra cạnh bờ sông như tên đần.
Trì Viễn Sơn sống hơn ba mươi năm. Y là người thông minh, chỉ cần nhìn là hiểu cái gì không cần thiết hỏi khiến người ta thêm ngột ngạt. Huống hồ chỉ là người xa lạ bèo nước gặp nhau, không việc gì phải tìm tòi cặn kẽ.
Chung Độ nhìn ra ngoài cửa sổ suốt, ánh mắt trống rỗng, sắc mặt cũng rất khó coi.
Cả ngày chưa ăn gì lại còn hứng lạnh lâu vậy, tính ra mấy tiếng rồi anh chưa uống một giọt nước.
Đau đầu, dạ dày cũng kêu gào.
Lúc này, Trì Viễn Sơn chợt lên tiếng: “Nếu anh không sợ tôi là tên biến thái hạ độc anh, thì kế bên có nước suối.”
Y gợi câu đùa, cố ý khiến người ngồi kế bên thư giãn đôi chút.
Chung Độ cũng cười, đáp: “Cảm ơn.”
Anh vặn nắp chai uống một hợp, lại hỏi: “Tôi tên Chung Độ, cậu tên gì?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-giao-thua/2132080/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.