Trước lúc bắt đầu Chung Độ không dặn dò gì nhiều với Trì Viễn Sơn, anh chỉ nói: “Đừng nghĩ mình đang diễn, cứ tự nhiên như đang nói chuyện bình thường là được, thêm thắt cũng không đáng kể.”
Anh không giảng giải cho Trì Viễn Sơn biết y nên sử dụng tông giọng thế nào để biểu đạt cảm xúc ra sao. Đây vốn là vai diễn tại nơi quá quen thuộc với thân phận của Trì Viễn Sơn, chỉ cần thể hiện một cách tự nhiên là đủ, làm quá trái lại sẽ khiến y lo lắng.
Trì Viễn Sơn cũng không làm Chung Độ phải thất vọng. Mặc dù đây là lần đầu tiên y diễn, ánh sáng và máy quay bao vây tứ phía, bạn diễn lại trông rất chuyên nghiệp, song y đã diễn rất thoải mãi
Có lẽ bởi đây là địa bàn của mình, cũng là lẽ là bởi người ngồi giám sát đằng sau máy quay là Chung Độ.
Khi bạn diễn thoại xong câu: “Bố mẹ tôi chết sớm”, y ngẩng lên nhìn bóng dáng đứa trẻ rời đi, cảm xúc trong mắt là nỗi kinh ngạc, không đành lòng và cả hối hận, mọi sự coi rẻ miệt thị trước đó đều đã biến mất.
“Cut! Kết thúc!”
Chung Độ hô cut, đứng dậy đi về phía Trì Viễn Sơn.
Trì Viễn Sơn còn đứng sững ở đó, chưa hiểu vì sao mới quay một lần đã qua.
Thấy Chung Độ đi tới, y đùa: “Xem ra hai câu thoại của em không quan trọng thật ha. Dân nghiệp dư cỡ em thoại đại mà cũng một lần qua được à?”
Chung Độ chỉnh lại gấu áo cười: “Có thể là do thầy Trì có tài năng thiên bẩm?”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-giao-thua/2132101/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.