Màn đêm buông, mọi người tan việc, Tạ Tư Vĩ và Bạch Kinh Nguyên cũng chuẩn bị ra về. Tạ Tư Vĩ không khách sáo, trước lúc đi cũng xách một túi trà về, mở nắp ra ngửi ngửi: “Thơm quà, đây là trà gì vậy anh Trì?”
“Trà chua lên men 82 năm.” Không đợi Trì Viễn Sơn đáp, Bạch Kinh Nguyễn đã đẩy Tạ Tư Vĩ ra ngoài trước: “Đi lẹ với anh đi tiểu Tư Vĩ, né cái chỗ chua lè này xa tí.”
Trì Viễn Sơn cười lắc đầu: “Lần sau phải chú tâm hối lộ thầy Bạch mới được, cái miệng này y hệt như Thu Huyền vậy.”
“Em kệ cậu ta đi, độc thân lâu năm.” Chung Độ đáp.
“Ai mà lâu được bằng cậu?” Bạch Kinh Nguyên vừa đi vừa la lối: “Viễn Sơn, giao người này cho cậu đấy, xin miễn trả hàng.”
Trì Viễn Sơn cũng với theo: “Thầy Bạch yên chí, tuyệt đối không trả hàng.”
Đêm nay không quá lạnh, bầu trời đêm lấp lánh đầy sao. Lúc này mọi người ở trường quay đã về hết, Chung Độ và Trì Viễn Sơn một đứng một ngồi hưởng thụ khoảng thời gian thư thái tĩnh lặng này.
Chung Độ đứng sau lưng Trì Viễn Sơn, tay choàng qua vai y, hai người không hẹn mà cũng ngẩng đầu lên.
Trời sao mênh mông, bao la vô ngần, biển sao như một tấm màn vô tận che phủ cả thảy thế gian. Gió xào xạc, cây cao vút, đến cả đại dương và sa mạc đều nằm trong lòng bàn tay nó, huống gì là nhân loại nhỏ bé.
Đất trời vần xoay, lòng sợ hãi nảy sinh giữa tâm chấn rồi dần chìm về phẳng lặng.
Trì Viễn Sơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-giao-thua/2132142/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.