Phòng làm việc nay đã khác hẳn ngày xưa. Năm đó trên tường có tranh của mẹ, trên bàn làm việc là khung cảnh gia đình hòa thuận yên ấm. Chung Độ nhớ rõ, trong trận cự cãi giữa hai bố con mười sáu năm trước, Chung Miện đã giơ tay, cái ly đã lướt qua anh đập thẳng vào bức hình.
Bây giờ, phòng làm việc đã không còn sót lại chút vết tích nào của hai mẹ con. Còn người ngồi sau bàn làm việc có thay đổi không? E là không.
Chung Miện ngồi trang nghiêm với phong thái của một vị chủ tịch, lúc thấy Chung Độ vừa vào cũng chỉ nhướng mắt nhìn, nói: “Ngồi đi, chuyện gì?”
Giống cha con gặp mặt ở đâu, rõ ràng giống cấp trên gặp nhân viên hơn. Chung Độ cũng không nói thêm gì thừa thãi, vuốt vạt áo ngồi đối diện ông: “Bố đánh tiếng với truyền thông?”
“Đương nhiên là tôi, trừ tôi ra ai đoái hoài đến anh?” Đôi mày đen rậm trên gương mặt Chung Miện vặn xoắn vào với nhau, giọng vang dội đầy uy lực, hệt như quăng quả tạ nặng nề về phía Chung Độ.
Chung Độ không biểu cảm gì, nghe vậy chỉ gật đầu, bình thản đáp: “Lần sau đừng đoái hoài nữa.”
“Ý anh là gì?” Chung Miện càng chau chặt mày: “Tôi đã muốn để yên, công ty anh lại không giải quyết!”
Chung Độ vẫn bình thản nhìn ông: “Con bảo họ không đụng chạm.”
Lúc này Chung Miện mới săm soi anh thật kỹ càng. Đứa con trai này đã hoàn toàn khác xưa, khí chất điềm tĩnh thản nhiên qua năm tháng, từ tốn ung dung đến từng cử chỉ nhờ từng trải, đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-giao-thua/2132153/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.