Cả hai đều không nhớ đêm ấy mình đã ngủ thế nào. Chung Độ cứ ôm Trì Viễn Sơn không buông tay, cảm xúc đau lòng lấp nghẹn lồng ngực anh, thứ ứ đọng trong lòng kia bị quẳng ra sau đầu từ lúc nào, ngọn núi anh tưởng chừng không thể vượt qua lại trở nên tầm thường trước ngọn núi nhỏ Trì Viễn Sơn.
Lúc tỉnh dậy đầu Trì Viễn Sơn còn ngả vào ngực Chung Độ, tay riết chặt lưng anh như người chết đuối bấu víu khúc gỗ nổi cầu sinh, nơm nớp lo sợ không dám buông tay.
Cảm xúc đêm qua vẫn còn tản mát trong không khí chứ chưa biến đi mất, trong phút chốc chạm mặt nhau hai người nhất thời không nói gì. Một lát sau, Chung Độ cười, anh đưa tay chạm vào mí mắt Trì Viễn Sơn, hỏi: “Mắt em có đau không?”
“Em hơi, sưng à anh?”
Đêm qua Trì Viễn Sơn im lặng mãi, nhưng nước mắt cứ rơi lã chã không ngưng. Y dẫu khóc cũng nín lặng, cắn răng nắm chặt tay âm thầm chảy nước mắt như chẳng tài nào nhịn nổi. Lần cuối cùng khóc như thế là ngày bà đi. Hôm ấy, y cũng đã một mình ngồi trong phòng lặng lẽ khóc cả đêm.
Khóc trở thành cách trút bỏ cảm xúc duy nhất, tựa như y không thể thay đổi sinh lão bệnh tử, cũng chẳng có cánh cửa thần kỳ nào xuyên qua thời gian cứu giúp đứa trẻ kia.
Hai mắt y bây giờ sưng như hai cục hạch đào to, Chung Độ cúi đầu đặt trên mí mắt y một chiếc hôn khẽ khàng, nói: “Sưng. Không sao đâu, lát nữa anh xoa cho em.”
Hai người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-giao-thua/2132164/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.