Bữa tiệc nướng diễn ra đến tận nửa đêm, rượu hết vơi lại đầy. Pha chế vẫn là việc của Lâm Thu Huyền, vẫn phong cách tung hứng tùy tâm trạng, anh ta cho uống gì thì mọi người uống đó.
Bạch Kinh Nguyên cầm ly rượu màu xanh nhạt lên hỏi: “Huyền Nhi, em bỏ cái gì vào đây vậy? Anh thích món này.”
“Quên rồi.” Lâm Thu Huyền nhún vai: “Rum với chanh xanh.”
“Thế phải tiết kiệm mà uống từng tí, lỡ đâu sau này không được uống nữa.”
Bạch Kinh Nguyên nói đoạn nhấp một ngụm nhỏ, vị chua nhạt lướt qua đầu lưỡi lan ra khắp khoang miệng rồi bắt đầu lịm ngọt, không gian sực nức hương chanh, rất hợp với đêm mùa xuân lạnh lẽo này.
Lâm Thu Huyền nhìn Bạch Kinh Nguyên, im ắng thở dài, ánh mắt nhìn về bầu trời đêm xa xăm thăm thẳm, nhẹ nhàng hỏi: “Anh biết vì sao mọi người thích uống rượu tôi pha không?”
Bạch Kinh Nguyên thờ ơ đáp: “Ngon chứ sao.”
“Chẳng lẽ tôi lại giỏi hơn Đông Tử? Sao mà thế được.” Lâm Thu Huyền cười: “Mọi người thích là bởi tôi chưa bao giờ làm trùng một món hai lần, mỗi lần rượu là một hương vị khác nhau, cảm giác mới mẻ sẽ luôn ở đó.”
Lâm Thu Huyền vừa đáp vừa nhìn sang Bạch Kinh Nguyên, ánh mắt như lướt qua đôi mày, chóp mũi, rồi dừng ở khóe môi đôi ba giây, chợt mỉm cười: “Con người là loài động vật nông cạn thế đấy. Lúc nào cũng thích lấy cảm xúc mới mẻ che đậy khuyết điểm và thiếu sót, đeo đuổi hình tượng hoàn hảo giả tạo không biết mỏi mệt.”
Trong lời anh ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/dem-giao-thua/43925/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.